“Là hiểu lầm thôi.”
Còn Lục Tỉnh Ngôn đối diện nhếch cằm lên, như thể sẽ bao giờ vì mà đau lòng nữa, như thể khoác lên bộ giáp bất khả xâm phạm.
Cô bình tĩnh, lạnh nhạt phụ họa.
“ … hiểu lầm thôi.”
Carrot Và Tịch Dương
Phải bao nhiêu thất vọng, mới tụ thành “hiểu lầm thôi” của ngày hôm nay, bao nhiêu gạt bỏ , mới hiểu và tin rằng tình yêu đó từ đầu chỉ là sự tự cho là của riêng cô.
Đối với Lục Tỉnh Ngôn lúc đó mà , cái tin đồn đó truyền như thế nào cũng còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, cô thật sự thích Mục Thời Xuyên, nên mới vì câu đồn đại đó mà dâng hiến bộ chân tâm.
Để , tình sâu tình tổn.
Và bây giờ, Lục Tỉnh Ngôn giữa căn phòng tràn ngập ánh đèn, thẳng thắn thừa nhận nguyên nhân của cuộc hôn nhân kỳ lạ chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại nực .
Hóa ngay từ đầu câu chuyện, Mục Thời Xuyên bao giờ thích Lục Tỉnh Ngôn.
Và bây giờ, cô dùng giọng điệu đơn giản mà thanh thản như , buộc bộ sự thật.
Mục Thời Xuyên đó, rõ ràng Lục Tỉnh Ngôn vẫn là vợ , ngay mặt , nhưng cảm thấy sự hoang mang và lo lắng từng .
Cô như thể đang nhắc nhở lặp lặp , buộc thừa nhận, gây tất cả những điều , đê tiện đến mức nào.
Và, Mục Thời Xuyên, yêu Lục Tỉnh Ngôn, đáng c.h.ế.t đến mức nào.
…
Lục Tỉnh Ngôn xong, liền gật đầu chào hỏi các bạn học hai bên, thậm chí còn mỉm thiện với Mục Thời Xuyên, dường như thật sự chỉ là thuận miệng đính chính về chuyện cũ năm đó mà thôi.
Còn Mục Thời Xuyên, bóng lưng cô rời , lâu động đậy.
Khi Lục Tỉnh Ngôn bước ngoài, tâm trạng vẫn còn chút u uất và bồn chồn, bởi vì Mục Thời Xuyên gần đây luôn biểu hiện những dáng vẻ kỳ quái cận với cô, khiến cô chút khó hiểu.
Cô hiểu, rõ ràng thích, đang bờ vực ly hôn, tại cứ vẻ như .
Cho nên khi thấy tình địch cũ, thanh mai trúc mã của Mục Thời Xuyên là Tịch Tư Ngưng, cô đương nhiên cũng thiện cảm gì.
với trách nhiệm của một lớp trưởng, cô vẫn lịch sự mỉm , chào hỏi cô : “Thật ngờ tiểu thư Tịch thời gian…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-khan-cap/chuong-32.html.]
Mà phụ nữ mặt vẫn là mái tóc dài đen nhánh thẳng tắp đó, lộ nụ dịu dàng tiêu chuẩn của cô : “Đương nhiên đến , dù cũng lâu lắm gặp các bạn học.”
Khi cô , khóe mắt cong cong, vẻ ngoài thuần khiết như thời cấp ba: “Lớp trưởng Lục mấy năm nay sống thế nào?”
Lục Tỉnh Ngôn nhẹ, khóe môi cong lên, nhàn nhạt đáp: “Đương nhiên là .”
Lục Tỉnh Ngôn xong liền , dẫn Tịch Tư Ngưng về phía bàn ăn.
Cô xuyên qua đám đông, giữa chừng ứng phó với lời chào hỏi của nhiều , cuối cùng đến một chỗ .
Người đàn ông cạnh chỗ đó xuống, thấy Lục Tỉnh Ngôn giày cao gót, quần jean dài ôm lấy vòng ba đầy đặn, chiếc áo dệt kim tay phía để lộ chiếc rốn đáng yêu, duyên dáng bên cạnh.
Và… phụ nữ theo cô.
Gương mặt vốn chẳng biểu cảm gì của Mục Thời Xuyên càng thêm lạnh lùng, môi mím chặt thành một đường, đôi mắt cặp kính lạnh đến mức thể đóng băng nước.
Còn Lục Tỉnh Ngôn khép danh sách trong tay, lịch sự gật đầu với Mục Thời Xuyên, đầu với Tịch Tư Ngưng: “Bạn Tịch, đây là chỗ của .”
Thật là một vẻ ngoài hiểu chuyện, dịu dàng, hào phóng, chu đáo và dễ gần .
Mục Thời Xuyên chỗ trống bên cạnh và phụ nữ Lục Tỉnh Ngôn, giọng trầm đến đáng sợ: “Lục Tỉnh Ngôn!”
Dù cố hạ thấp giọng, nhưng Lục Tỉnh Ngôn vẫn thể cảm nhận sự tức giận trong giọng điệu của .
Lục Tỉnh Ngôn thẳng lên, hề sợ hãi đối mặt với , : “Bạn Mục cần gọi to thế, tên của ai cũng mà.”
Cô nghiêng đầu: “Anh và bạn Tịch giờ vẫn thiết, cả lớp ai cũng , sắp xếp chỗ chắc vấn đề gì chứ?”
Cô xong, mái tóc dài màu cam đào khẽ bay lên cùng ánh mắt khiêu khích của cô trong khí, hệt như cô thiếu nữ kiêu ngạo, ngông cuồng năm nào.
Lục Tỉnh Ngôn thậm chí lười sắc mặt khó coi đến cực điểm của Mục Thời Xuyên, xoay rời .
Trở về chỗ , cô thầm đá đôi giày cao gót , Lý Thi Doãn đưa cho cô một ly nước ép, bà bầu khó chiều tiện tay giơ ngón cái lên hiệu.
Lục Tỉnh Ngôn uống một ngụm nước ngẩng đầu, vẫn thể thấy ánh mắt âm trầm của Mục Thời Xuyên đang sang.
Cô lén thè lưỡi một cái, thầm nghĩ, Mục Thời Xuyên tức giận ư? Tức c.h.ế.t cho .
Phía Mục Thời Xuyên, sắc mặt âm u, thực sự dọa sợ các bạn học xung quanh, ai dám bắt chuyện với , duy chỉ Tịch Tư Ngưng đang cạnh dám.
Người phụ nữ cầm ly rượu, thậm chí còn chạm nhẹ ly của Mục Thời Xuyên, : “Hai năm gặp, vẫn còn đang gặp biến cố hôn nhân đấy nhỉ.”
Mục Thời Xuyên , khẩy một tiếng, chán ghét đầu : “Hai năm gặp, cô vẫn chỉ mấy trò vặt vãnh thôi.”