Cuộc náo loạn Lục Tỉnh Ngôn hề để tâm, dù Vũ Tình cũng sẽ còn dính dáng gì đến cô nữa, Lục phu nhân gì thì .
Chỉ là khó tránh khỏi một chút bâng khuâng, buổi tối khi Lý Thi Doãn cuộn trong lòng cô chơi điện thoại, Lục Tỉnh Ngôn tựa cô bạn bỗng dưng cảm thấy xúc động.
Cô nghiêng đầu, mái tóc dài buông xõa: “Thật bây giờ vẫn cảm thấy chút chân thực, bởi vì lúc đó thật sự vì bà yêu thích mà cảm thấy tủi , nhưng bây giờ những chuyện , chỉ thấy mơ hồ.”
Lý Thi Doãn liền qua loa vài câu với chồng WeChat, đó tắt điện thoại, ném sang một bên giường, dựa sát Lục Tỉnh Ngôn, ôm chặt eo cô bạn, an ủi cô.
“ với từ lâu , cái lão già quái gở đó sẽ bao giờ đổi , trong mắt bà , con gái là ngoan ngoãn dịu dàng lời mới , việc theo ý bà , sống quy củ đoan trang. Con gái chúng …”
Lý Thi Doãn dừng , thậm chí còn trợn mắt trắng dã: “—Sống cùng khu lâu như , thấy bà bao giờ với hai chúng ?”
Carrot Và Tịch Dương
Lục Tỉnh Ngôn bật , như nhớ điều gì mà thở dài: “Mấy hôm gặp bạn học cấp ba của chúng , Du Giai An còn nhớ ?”
Bà bầu não lắm nhíu mày nghĩ hồi lâu mới nhớ : “Cái cô lớp phó ngoan ngoãn đó ?”
Lục Tỉnh Ngôn vén một lọn tóc mái trán Lý Thi Doãn: “Cô đủ dịu dàng đủ hiểu chuyện chứ? Học cùng hai năm từng thấy cô tức giận với ai, hôm đó cô với , cô thể ăn sô cô la, vì chồng cho rằng sẽ gương cho con cái.”
Lý Thi Doãn lặng lẽ dừng động tác, kinh ngạc Lục Tỉnh Ngôn lâu, mới khẽ thở một .
Lục Tỉnh Ngôn : “Bảo bối, bây giờ thấy, một cô gái mạnh mẽ, lạc quan, lương thiện nhưng miệng , dịu dàng, dám với tất cả những thứ thích thế giới , cũng chẳng gì là cả.”
Người phụ nữ bình tĩnh và dịu dàng, trong tình yêu thương và sự bảo vệ của vô mà trở nên mạnh mẽ hơn: “Chúng giáo dục dịu dàng hiểu chuyện, cảm thông, nhưng thế giới vẫn bao nhiêu yêu cầu và quy tắc đối với chúng .”
Ánh mắt Lục Tỉnh Ngôn ngoài cửa sổ, nơi những ánh sáng ngời rực rỡ, trong lòng cô tràn đầy sự vô úy.
“ vẫn sẽ yêu thế giới , dù khó khăn, nhưng những quy tắc đó, đây tuân theo, cũng sẽ .”
Lý Thi Doãn tựa trái tim đang đập của bạn , ngẩng đầu lên, nở một nụ rạng rỡ với cô, thỏa mãn vùi lòng cô, nhắm mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-khan-cap/chuong-30.html.]
“! Mặc kệ mấy cái quy tắc khỉ gió đó!”
Cô như vẫn còn trẻ dại, trong mắt lấp lánh sự sùng bái và dựa dẫm dành cho cô gái tên Lục Tỉnh Ngôn: “Lục Tỉnh Ngôn! Cậu cần cúi đầu bất cứ ai, nếu gã đàn ông nào dám bẻ gãy đôi cánh của , bà đây sẽ là đầu tiên phế cái đó!”
Lục Tỉnh Ngôn: “…”
Cũng cần đến mức đó.
Ba ngày khi buổi họp lớp tại trường trung học Ngọc Trạch bắt đầu, Lục Tỉnh Ngôn tiệm cắt tóc.
Đối diện với một cuốn sổ đầy những màu tóc sặc sỡ, ngón tay cô dừng ở một màu, đó đầu Toni: “ màu .”
Cuối cùng, ánh mắt thèm thuồng đến chảy cả dãi của bà bầu, cô bước với mái tóc dài màu hồng cam nóng bỏng đến mức thể nào hơn nữa.
Lần đến lượt Lý Thi Doãn huýt sáo một cách khoa trương với cô: “Em gái nóng bỏng! Bà xã!”
Lục Tỉnh Ngôn vốn dĩ làn da trắng, màu tóc vàng thuần đây khiến cô trông vẻ sắc sảo và cấm dục, nhưng màu hồng cam lãng mạn và bắt mắt trung hòa sự khí trong ngũ quan của cô, khiến cô trắng đến phát sáng, thậm chí còn mang vài phần quyến rũ, khiến là thể rời mắt.
Mãi cho đến đường họp lớp, Lý Thi Doãn vẫn ngừng khen ngợi màu tóc mới của cô: “Cái danh hiệu hoa khôi của trường tối nay nhường cho ! Lục Tỉnh Ngôn! Hoa khôi trường trung học Ngọc Trạch! Xứng đáng thể tranh cãi! Tối nay chọc tức c.h.ế.t mấy cái tiểu yêu tinh đó cho !”
Lục Tỉnh Ngôn hất tay cô bạn đang níu kéo: “Cậu là bà bầu thể đừng ngày nào cũng c.h.ế.t sống gì đó ? Để con gái chúng thấy thì thể thống gì?”
Lý Thi Doãn bĩu môi: “Nghe thấy thì thấy chứ , thì sinh một đứa con gái giống , bao.”
Lục Tỉnh Ngôn xoa trán đang đau nhức vì họp cả ngày: “Con của và chồng giống ? Vậy cái sừng đầu chẳng càng khó hơn ?”
Bà bầu yếu ớt lập tức nhập vai, nhào lòng Lục Tỉnh Ngôn: “Ô ô ô Lục Tỉnh Ngôn là đồ bạc tình, tối nay mà dám mấy con tiểu yêu tinh là c.h.ế.t chắc! Em và con đều tha thứ cho !”
Lý Thi Doãn nghĩ nghĩ bổ sung: “Đàn ông cũng ! Anh mà dám để ánh mắt dừng thằng đàn ông khốn kiếp Mục Thời Xuyên dù chỉ một chút thôi là g.i.ế.c đấy!”