Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:50:13
Lượt xem: 2
Mẹ Tùng vừa nói vừa khóc vừa níu tay xin xỏ Dũng, tôi đứng im lặng ngay cửa, nghe xong câu chuyện, và nhìn thái độ của bà, đoán những lời ba6 nói chắc là sự thật vì lúc này bà ta tiều tụy và khắc khổ lắm, biết trước gieo nhân nào sẽ gặp quả đó, và đó cũng là quả báo cho họ, nhưng sao nghe xong lòng tôi lại càng trĩu nặng.
Bà ta khóc trình bày hoàn cảnh nhiều lắm thế nhưng vẫn không làm cho Dũng động lòng. Anh chỉ lạnh lùng thằng chân hất bà ta ra và nói
-Con trai bà bị như thế cũng là quả báo rồi đó, ngày xưa mẹ con bà Tùng Hành hạ Trang tại sao lại không nghĩ sẽ có ngày này. còn nữa bà đã bán Trang đi rồi thì đừng mong đến tìm cô ấy nữa, mẹ con bà sống hay c.h.ế.t cũng kệ các người.
Mẹ Tùng sững sờ khi nghe Dũng lên tiếng nói phũ pTùngng như vậy, bà lồm cồm ngồi dậy rồi tiếp tục van xin
-Tôi xin cậu tôi biết lỗi rồi, nhưng mà cậu cho tôi gặp con Trang đi, tôi tin nó nó sẽ cứu con tôi mà.
Nói đoạn bà đưa mắt nhìn trong nHà rồi lớn tiếng gọi
-Trang ơi...Trang oi
Bà ta khản cổ gọi tên tôi, thế nhưng chỉ đáp lại là tiếng quát lạnh lẽo của Dũng
-Mời bà ra khỏi nHà…
Dũng nói xong định đi vào bỏ mặt bà ta, thế nhưng lúc này tôi vô thức lại bước ra ngoài. Đứng trước mặt bà, dù Dũng bảo tôi đừng bận tâm cứ mặt kệ bà ấy, nhưng tôi vẫn quyết định lên tiếng
-Bà tìm tôi làm gì nữa, bà không nhớ chúng ta đã từng giao kèo rằng không còn liên quan rồi hay sao? Con Trang này đã c.h.ế.t từ khi các người bán đi rồi.
Nhìn thấy tôi bước ra, mẹ Tùng nhanh chóng lếch tới rồi níu tay tôi. Bà cứ nói mãi
-Trang, con con tha lỗi cho mẹ, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi Trang à. Bây giờ thằng Tùng bệnh rồi, nó sắp c.h.ế.t rồi, mẹ xin con chỉ có con mới giúp được nó thôi. Con...con xin cậu ta để con lại giúp việc và đưa tiền cho mẹ về mẹ cứu thằng Tùng được không con. Mẹ mẹ sẽ nhớ ơn con suốt đời con à?
-Anh ta có c.h.ế.t cũng không liên quan tôi. Hôm nay tôi ra gặp bà, chỉ muốn nhắc lại cho bà nhớ chúng ta đã chẳng còn liên quan đến nhau...Bà về đi, đừng làm phiền tôi nữa.
Tôi lạnh giọng nói một câu rồi quay bước cùng Dũng đi vào nTùng sẵn tiện đóng luôn cánh cửa lại, bỏ mặt bà ta ngồi đó với hai Tùngng nước mắt thất vọng đang rơi...
Ngồi xuống ghế, dù rất hả dạ với quả báo mà mẹ con bà ta đã nhận lấy, thế nhưng sao trong lòng tôi lại chẳng hề thoải mái, cứ thế cái mặt cứ buồn hiu làm cho Dũng phải quan tâm
-Em sao thế? Lại tội họ đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-90.html.]
Tôi vô thức nhìn sang anh, nép đầu vào lòng anh, tôi gật đầu
-Dạ, cùng là con người, dù họ có lỗi lầm nhưng khi họ vào đường cùng cũng thấy tội anh ạ.
-Thế em muốn thế nào?
-Em không biết…
-Vậy để anh thay em giải quyết nhé.
Nói đoạn anh khẽ cúi xuống hôn lên trán tôi rồi đứng bật dậy, anh bước ra cửa, tôi không hiểu anh đang định làm gì nhưng một lúc sau khi anh quay vào gương mặt anh đã giãn ra, anh còn nói với tôi mẹ Tùng đã ra về rồi.
Lúc đó, Tôi đã thầm nghĩ có lẽ anh đã cho bà ta một số tiền để về rồi. Tuy anh lạnh lùng khó gần thế đó, nhưng tôi hiểu anh cũng tốt bụng lắm, và tôi cũng nghĩ ra một điều người ta sống tiểu nhân với mình, mình không cần nhất thiết phải trả thù lại. Sống tử tế chắc chắn họ sẽ thấy hổ thẹn mà thôi...
…
Một buổi trưa cuối tháng, gia đình tôi cùng nhau trở về quê cũ. Tôi cầm bó hoa cúc trắng bước vào trong nhà cũ, anh đi sau bế nhóc con vừa tròn 5 tháng. Đặt bó hoa lên bàn thờ ba, tim tôi se thắt, muốn trách ba nhiều lắm vì ba đã không bảo vệ được mẹ, để mẹ lạnh lẽo nơi đáy sông không nhang khói, nghĩ đến đó, tôi lại mũi lòng mà rơi nước mắt, nhưng sau đó nghĩ đến ba cũng đã khổ cực nuôi tôi nên người, công lao cao lớn ngất trời nên tôi chẳng còn ai oán nữa, thắp nén nhang, tôi cắm trên bàn thờ, trong lòng thầm khấn nguyện ở nơi chốn xa xôi, ba và mẹ sẽ được siêu thoát về miền cực lạc…
Thắp nén nhang cho ba mẹ, tôi quay sang nhìn chồng và con mình, anh biết tôi buồn nên vừa ôm con, vừa khẽ đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt tôi. Anh an ủi
-Em đừng buồn nữa, ba mẹ sẽ hiểu cho em và luôn theo dõi em mà, còn có anh và con bên cạnh em nữa đấy. Đừng khóc đừng buồn nữa nha vợ.
Nghe anh an ủi mà tôi chỉ biết ôm chặt lấy anh rồi gật đầu. Sau đó chúng tôi ở lại quê hai ngày để dọn dẹp nhà, cũng như tìm người trong xóm đưa tiền họ và nhờ họ xem nTùng cũng như tu sửa lại căn nhà cho khang trang giúp tôi để tôi có chỗ thờ cúng ba mẹ ấm cúng hơn… Bàn giao cho bên thi công xong thì vợ chồng tôi cũng gấp gáp quay về thành phố để chồng tôi còn lo cho công việc, và để nhóc con không bị ảnh hưởng thời tiết do đi xa nTùng, mới hai hôm về quê lạ chỗ, thằng nhỏ cứ quấy khóc không chịu ngủ gì cả, làm vợ chồng tôi cũng phải thức mà thay phiên nhau canh con…
…
Trở về thành phố, guồng quay cuộc sống lại trở về thường, ban ngày tôi ở nhà chăm con và lo toan nhà cửa.
Tối đến khi rảnh tôi lại quay về với công việc viết truyện yêu thích của mình, và cũng để quay lại với những độc giả thân thương, tôi đã kể cho họ nghe một cuộc tình đẹp của chính tôi trải qua, tôi tin câu chuyện của tôi chính là ngôn tình thật sự ngoài đời, cũng để khi tôi viết đến kết truyện, mọi người đọc xong sẽ nhận ra một điều, mọi chuyện trải qua trong cuộc đời chúng ta đều là thử thách, chỉ cần ta sống tốt, trời cao nhất định sẽ an bày cho ta mọi điều tốt đẹp.
Về Dũng chồng tôi, mấy khi bận việc công ty thì anh mới ra khỏi nTùng, còn không là anh lại ở nhà suốt, anh nói anh bị nghiện mùi sữa của con trai, và nghiện luôn mùi của vợ nên không muốn đi đâu cả. Mỗi lần nghe anh nói thế tôi chỉ biết mỉm cười rồi nép sâu vào lòng anh để tận hưởng những giây phút ngọt ngào cùng tình yêu thương mà anh mang đến, dù cho cuộc sống sau này có thay đổi thế nào, tôi chỉ cần có anh và con trai bên cạnh, chắc chắn mọi khó khăn tôi tin anh sẽ cùng tôi cố gắng vượt qua…
Hết...