Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:50:04
Lượt xem: 0
Bà Vân lúc này thái độ khinh khỉnh trả lời
--Mày biết tỏng rồi còn lại hỏi ngu với tao à? đúng ! nếu ba mày không có tiền tao cũng đéo bao giờ ở lại đây đâu.Tụi bây tưởng tao muốn kéo dài thời gian nơi này lắm à? Nếu ko vì cái điều kiện cuả thằng cha khốn nạn của mày đặt ra,thì tao đã ko phí thời gian sống chung với bọn rác rưởi chúng bây rồi.
Lời bà Vân vừa dứt,tôi chỉ thấy anh nhếch môi cười lạnh.Sau đó anh tùy tiện nhìn xuống cái đồng hồ hiệu đang đeo trên tay Tùng thản xem giờ, tuy là tôi có hơi khó hiểu ko biết anh đang nghỉ gì nhưng tôi vẩn im lặng dõi theo
Ở kế bên bà Vân vẩn luôn miệng lãi nhãi không ngừng
--Tụi mày được lắm,dám lừa tao hết ngày này đến ngày khác,tao sẽ ko tha cho chúng mày ,Tụi bây ..tụi bây chỉ là lũ ăn hại,không bao giờ thắng nỗi tao đâu?Tụi bây đợi đó.
Tôi lúc này tức lắm, nên liền đứng lên chỉ mặt bà ta rồi nói lớn.
-Bà đúng là một con rắn thâm độc, bà phá nát gia can người này đến người khác, biến gia đình người ta tan cửa nát nTùng, bà Vân có bao giờ bà tự thấy bà đã sai chưa hả. Đến hôm nay bà còn lớn giọng thách thức, tại sao bà không biết thức tỉnh cái sai của mình mà xám hối đi hả.
Bà ta nghênh mặt trừng mắt nhìn tôi nói
-Mày lại dám lên tiếng với tao à con ranh. Tao nói cho mày biết, ở nơi này mày không có cái quyền lên tiếng, mày hiểu chưa?
-Thế thì với bà, bà có quyền gì để tự tiện chen chân vào rồi phá nát gia đình người khác hả? Còn nữa, bà nói mẹ tôi đã chết, thế bàn thờ và di ảnh của mẹ tôi ở nơi nào rồi?
-Tao thiêu xác và cho mẹ mày xuống sông cả rồi...thật là tội nghiệp đến bây giờ mày mới biết đã muộn rồi...haha…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-85.html.]
-Bà…
Tôi tức giận, câm phẫn định nTùngo vào cấu xé bà ta ra, nhưng bên cạnh Dũng ra sức ngăn cản tôi lại, anh ôm tôi, an ủi tôi và bảo tôi giữ Tùng tỉnh để anh lấy lại công bằng cho tôi thế nên cuối cùng tôi đành phải ngồi đó, tim tôi tan nát như cứa ra tTùngnh từng trăm mảnh khi nghe những lời bà ta vừa thốt ra khỏi miệng.
Bà ta đúng là độc ác quá mà,vậy mà bấy lâu nay tôi còn nghĩ tốt cho bà ấy,vẩn đinh ninh bà là mẹ ruột của tôi,càng nghỉ tôi càng tức,càng nghỉ tới càng muốn lao vào cấu xé bà ta ra cho hả dạ,
rồi càng nghỉ tôi càng thấy thươg mẹ ruột tôi nhiều hơn. Mẹ tôi … mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh con mình rồi mất để lại cho người khác mặc sức dày vò.Nếu như ngày hôm nay không phải chính tai tôi nghe bà Vân nói thì cả đời này chắc tôi không bao giờ tin bà ấy là mụ dì gẻ trog truyền thuyết bước ra đâu. Vì trong ký ức tôi ngày xưa bà cũng có những ngày bà đối xữ với tôi rất tốt chớ không phải một người m.á.u lạnh như bây giờ….
Tôi ôm lấy anh mà òa lên khóc cho thoả nổi đau mà nghịch thế ngây ra cho cuộc đời tôi thì bất ngờ lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông cửa khiến tôi hơi giật mình, bên kia bà Vân cũng đưa mắt nhìn ra ngoài trong vẻ ngạc nhiên. Bà cau mày khó chịu nhìn chúng tôi và lên tiếng
-Chúng bây còn kéo thêm ai tới nữa đấy hả?
Mặc bà ta hỏi lúc này tôi lại thấy Dũng chẳng thèm trả lời bà ta mà anh chỉ Tùng thản cong môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm.
Một lần nữa anh lại nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay anh sau đó ngầm nói lên hai chữ " đến rồi " khiến tôi ngồi kế bên anh cũng thấy thật khó hjểu.
Anh nói xong chưa đợi cho tôi hết tò mò thì Dũng đã đứng lên lạnh lùng gọi to
"" Con Ngọc đâu? đi ra đây""
Và sau tiếng gọi đó Dũng cũng đi thẳng ra ngoài để mở lấy cánh cửa trước ánh mắt hoài nghi và thầm hỏi Dũng đang muốn làm gì của bà Vân và trong đó có cả tôi, tôi cũng chưa hiểu anh đang muốn làm chuyện gì? Và ngoài đó là ai đang tới.