Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:49:58
Lượt xem: 0

Anh lại cười, thấy tôi cứ ngọ nguậy anh liền bắt lấy tay tôi khẽ đan vào những kẻ tay anh rồi nắm chặt, ánh mắt anh nhìn tôi đầy tình ý

-Biến thái với mỗi mình em thì có được coi là ngoại lệ không hả..? Nếu được thì anh nguyện bị mang tiếng cả đời nha. Sau lời nói của Dũng thì tiếp theo một màn đỏ mặt được diễn ra trong phòng với những màn gạ tình đầy nóng bỏng và tôi bất đắc dĩ trở tTùngnh nữ chính dưới thân anh. Anh ôm tôi, muốn tôi cho đến khi cả hai kiệt sức mới chịu ngã vật ra để tôi ngủ và cho đến khi bên ngoài mặt trời ló lên cao trên đỉnh đầu ,những tia nắng ấm áp khẽ chiếu vào phòng tôi mới giật mình uể oải tỉnh dậy,cả cơ thể mềm nhũn chẳng linh hoạt được, nhớ lại một màn vừa rồi không khỏi để tôi nguyền rủa Dũng. người đâu mà khỏe như trâu ấy, anh muốn một lần là lợi dụng sơ hở khi gần nhau cứ lại đòi tiếp.

Vươn vai một cái lấy tinh thần, tôi lập tức ngồi bật dậy,vén tấm chăn lên ngó mắt xuống,cả cơ thể tôi trống trơn chẳng mảnh vải che thân,đến tôi nhìn tôi mà còn thấy ngượng thế nên tôi liền nhanh chóng,đưa tay kéo chiếc chăn che lại gấp

Nhìn sang bên cạnh,nửa chiếc giường trống trơn,chiếc gối đã được đặt ngay ngắn trên đầu nằm,chẳng thấy Dũng đâu cả, tôi liền lia mắt nhìn dáo dác xung quanh,ngó qua phía cửa sổ,tôi bỗng thở pTùngo khi thấy anh đang đứng đấy,tấm lưng trần của anh đối diện về phía tôi khiến tôi say

sưa mà ngắm lấy

...Bất chợt nhìn anh lúc này, tim tôi lại đập mạnh, ánh mắt cứ suy tư nhìn về phía anh đứng rồi lặng lẽ nở một nụ cười, dù rằng có đôi lúc anh hơi dở người, có khi lại nghiêm túc đến lạ, những tưởng có lúc tôi không nghĩ mình sẽ yêu thương được con người như anh, chưa nói đến là ghét lắm, nhưng khi đã bắt đầu yêu anh rồi thì tôi lại thấy khác,mỗi ngày trôi qua,mỗi buổi sáng thức dậy,thấy được người mà mình yêu thương vẫn bình an ở bên cạnh là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi .Và tôi lúc này cũng ko ngoại lệ về điều đó, con tim tôi đã không thể ngăn đi nhịp đập rộn ràng khi gần anh...

Tôi khẽ mỉm cười vì cái mình đang nghĩ,cái tâm trạng lúc này sau lại thấy vui vẻ lạ thường,dù rằng tôi cũng thường nghe người ta hay nói là chẳng có điều gì trên đời có thể Tùng yên mãi được,lắm lúc mặt biển yên ả nhưng cũng có lúc sóng lớn tràn về, nhưng dù sao đi nữa,với tôi Tùng yên được lúc nào tôi mừng cho lúc ấy..

_______

Bước chân xuống giường,đưa tay với lấy chiếc áo choàng ngủ của anh đang treo trên móc tôi nhanh chóng mặc vào người,sau đó đi thật nhẹ?thật khẽ tiến về phía anh, hai tay tôi vòng qua ôm lấy tấm lưng ấy rồi tựa đầu vào. Tôi dịu giọng khe khẽ nói

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-82.html.]

-Em cTùngo cậu chủ, chúc cậu chủ buổi sáng an lành nhé!

Anh bị tôi ôm bất ngờ nên có hơi giật mình, nhưng ngay lập tức anh liền quay lại nhìn tôi, anh giả vờ nghiêm túc trả lời

--Gọi tôi là cậu chủ mà tự tiện đến vậy à? lại dám quyến rũ cả cậu chủ nữa?Có phải đang muốn tôi đuổi việc cô không?

Tôi nghe vậy càng rút vào lòng anh hơn rồi bĩu môi nói lại.

--Cậu chủ cứ đuổi đi,đuổi rồi thì chẳng có ai ngủ chung đâu đấy nhé!

Anh bật cười,đưa tay véo lấy chiếc mũi tôi sao đó anh vòng tay ôm và siết chặt eo tôi hơn. Giọng anh thật ấm

--Vậy thì không đuổi nửa. Đuổi rồi lại chẳng có ai ôm!

Dưới khung cảnh buổi sáng tuyệt đẹp,từ trên cao nhìn xuống dòng người và xe qua lại tấp nập,trên này chúng tôi ôm lấy nhau,ánh mắt trao nhau đầy tình ý,qua thời gian này tôi mới hiểu,ông trời đã thật sự đối xử rất công bằng với tôi,những ngày tháng đong đầy nước mắt với bao cay đắng đã khép lại,dù tôi chưa biết được mai này còn sóng gió nào đến với tôi nữa hay không?

Nhưng nếu có anh mãi là chỗ dựa,che chắn cho tôi thì dù sóng gió nào tới tôi cũng sẽ nguyện ở bên anh mà mỉm cười dang tay đón nhận.

Tôi rút vào vòm n.g.ự.c anh,hít Tùng mùi hương cơ thể anh quen thuộc,cả hai trái tim hoà vào nhau khẽ đập từng nhịp đồng điệu rồi hướng mắt nhìn xuống cảnh tTùngnh phố phồn hoa đang chuyển mình cTùngo đón buổi trưa sắp tới.

Loading...