Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:49:55
Lượt xem: 0
Bước chân Dũng đang rời đi nhưng nghe tôi gọi anh liền quay đầu lại.
Anh nhìn sang tôi nét mặt và ánh mắt thâm sâu tỏ ra rất ngạc nhiên , và trong lời nói ẩn ý sự khó chịu khi lúc này tôi không nghe lời theo anh quay về phòng
--Em còn định bày trò gì nữa vậy.Gần sáng rồi đấy?
Tôi mặc kệ thái độ của anh và kiên quyết vẫy tay bảo anh quay lai
--Anh đi lại đây đi, em không bày trò mà là có cái này lạ lắm?
--Chuyện!
Anh cuối cùng vẫn không thể lơ tôi nên đành đi lại,anh bật đèn flash trong chiếc điện thoại ,rọi vào mặt tôi,giọng anh khá ư là tỉnh bơ. Anh nói
--Xem gì hả,ừ anh thấy rồi mặt em nổi lên hai đốm mụn này?
Ánh sáng điện thoại rọi vào mắt khiến tôi có cảm giác khó chịu ngay lập tức nên tôi liền đưa tay đẩy tay anh tránh xa mặt tôi ra, rồi cầm tay anh để ngay chỗ bức tranh mà rọi vào đó,tôi nhăn nhó cằn nhằn anh
--Đây ,ở đây nè,trong bức tranh nè chứ không phải ở mặt em.? anh thấy gì chưa?
Dũng nghe tôi lớn tiếng nói ,tầm mắt anh liền hướng lại ngay phía bức tường đang treo bức tranh,tôi đứng đây vẫn đang cố dõi mắt theo dù là hai mắt mới bị ánh sáng là cho bị loá nên chưa nhìn được rõ nhưng vẫn ráng nheo mắt nhìn
Một tay anh cầm chặt điện thoại,một tay anh đưa lên đẩy đẩy thử viên gạch nổi duy nhất xen giữa bức tường bằng thẳng, từng Tùngnh động của anh khiến không chỉ riêng anh mà đối với tôi điều rất hồi hộp vô cùng,lại kèm thêm chút lo sợ trỗi dậy nữa, cảm giác lo sợ cứ như mình đang lén lút ăn trộm ,ăn cắp thứ gì đó rồi bị người ta bắt gặp.
Suy nghĩ như thế nên tôi vô tình bị
chột dạ vừa theo dõi anh chốc chốc lại quay ra phía ngoài cửa xem mẹ tôi có về bất ngờ không?
... Càng lúc tình hình càng trở nên căng thẳng,nhiệt độ trong phòng lúc này lại cao làm cả người tôi chảy cả mồ hôi,đầu tóc cũng ướt nhẹp,trong lòng lại cứ phập phồng mà nhịp tim cứ tăng vọt,lén nhìn qua Dũng,tấm lưng anh cũng đã ướt một mảng rồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-80.html.]
Bàn tay anh nãy giờ vẫn lần mò tìm cách rút viên gạch ra,nhưng khá ư là khó lấy thì phải,tôi thấy anh cứ bấu bàn tay vào moi ra mà trông rất khó khăn thế nên tôi liền đưa tay ra cầm giúp anh chiếc điện thoại,vì một tay cầm,một tay làm có vẻ anh làm rất khó, và đúng như tôi nghỉ hai tay lúc nào cũng tiện hơn nên chỉ không lâu sau viên gạch đã được anh lấy ra hoàn toàn,bên trong một lỗ trống tối đen xuất hiện.
Tôi hồi hộp,tay đưa chiếc điện thoại rọi vào gần sát ngay bức tranh, hai con mắt mở căng hết cỡ để nhìn vào, và bên tôi anh cũng vậy,sao khi cục gạch được lấy ra,anh có phần khá bất ngờ, ánh mắt anh nhìn sang tôi,,anh nói
--Lần đầu tiên sao bao nhiêu năm trời sống ở đây,anh mới biết trong nhà anh có chỗ đặt biệt như chỗ này!
Tôi nhìn lại anh khẽ đáp
--Chắc có gì bí ẩn nên anh không phát hiện ra là đúng rồi. Nè anh nhìn đây này!
Tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một bên bức tường đã được làm cho rỗng rồi đưa ra phân tích với anh theo những gì tôi đang nghĩ lúc này.
--Vết tường có lẽ là bị người nào đó đục rỗng cách đây không lâu thì phải vì vết sơn lại còn rất mới đó anh? Cái này thì em biết vì lúc trước ở nTùng chồng cũ em cũng hay lén làm như vậy để giấu tiền, và có lần em cũng làm y chang vậy để moi nền nhà lên giấu điện thoại..Nếu đúng như em suy nghĩ thì người đó cũng đã làm giống như em đã từng làm
Dũng nghe tôi phân tích anh đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu ,anh nói
--Em nói cũng đúng,để anh xem trong này có giấu thứ gì không?
--Dạ, anh thò tay vào thử xem!
Tôi hồi hộp theo dõi,anh đưa tay vào,lập tức anh rút tay ra,đồng thời trên tay anh cầm theo một chiếc điện thoại nhỏ, loại điện thoại bàn phím đời đầu lúc điện thoại mới ra ấy,không chỉ tôi mà cả anh cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt anh nhìn chăm chăm chiếc điện thoại,vô thức thốt ra lời
--Tại sao lại có chiếc điện thoại ở đây?
Tôi đứng cạnh bên im lặng xem xét, cũng chưa nghĩ ra chiếc điện thoại này có gì trong đó mà lại được giấu cẩn thận như vậy,hay chỉ đơn giản là mẹ anh muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi? Mặc dù đang mang tâm trạng thắc mắc nửa vời và chưa có câu trả lời nhưng nhìn lên đồng hồ phút chốc đã hơn 3h khuya nên tôi bèn nhìn anh lên tiếng
--Khoan hãy thắc mắc,bây giờ chúng ta đặt viên gạch và bức tranh ngay ngắn lại chỗ cũ rồi cầm chiếc điện thoại này về phòng anh rồi tính tiếp. Gần sáng rồi, nguyên ngày nay anh rút camera ra sợ mẹ em nghi ngờ bà đi về sớm là nguy đó
--Vẫn là em thông minh, anh chủ quan quá rồi,em cầm điện thoại này đi, anh lấy viên gạch lại rồi mình đi ra.