Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:45:29
Lượt xem: 0
Chú đang ngồi trên bàn đôi tay thon dài đang thong thả lướt trên bàn phím, nghe có tiếng động đôi tay ấy chợt dừng lại, Chú quay đầu ra nhìn lấy tôi, gương mặt lúc này phải nói rất chi là đẹp,mái tóc được vuốt cao,vầng trán rộng,sống mũi lại rất chi là thẳng tắp,lại còn đang mặc cái áo sơ mi đen thả hai cúc hở n.g.ự.c nữa ,tôi... Khựng cả người lại vì nhan sắc này, dẫu đã từng dặn lòng mình đừng quá để ý đến chú thế nhưng hình như tôi bị chú đớp mất hồn luôn rồi.
Thấy tôi cứ đứng chăm chú ngây người nhìn mình bất chợt chú đưa tay lên che miệng rồi hắng giọng thật lớn làm tôi cũng giật cả mình
Rụt rè đi lại,đặt mâm cơm lên bàn tôi mới nhỏ giọng nói
-Chú nghỉ tay ăn sáng đi?
Chú nhìn tôi sau đó nhìn xuống mâm cơm liền trả lời
--Cô ăn chưa, ngồi ăn chung với tôi luôn đi.
--Tôi vừa ăn ở dưới nTùng với họ rồi. Chú ăn đi.
--Ừ
Chú tự nhiên cầm chén cơm lên ăn, 1 lúc sau tự dưng chú buông đũa xuống rồi quay sang trầm ngâm hỏi tôi
--Hôm nay bà ấy và con Ngọc lại ra ngoài rồi đúng không?
Tôi gật đầu,nhưng lại chợt nhíu mày nhìn chú không khỏi thắc mắc bởi vì chú ở trên này không hề ra khỏi phòng, thế thì vì sao lại biết chuyện hai người kia ra khỏi nhà.
Bởi thắc mắc nên tôi e dè hỏi
--Sao chú lại biết họ đi, . Nhưng mà họ đi đâu vậy, sao lại đi đến ngày mai mới về hả chú.
Chú kéo thêm một chiếc ghế ra ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cũng nghe lời nên ngồi xuống gần với chú luôn.
Rồi chú bắt đầu trả lời tôi,nhưng vẻ mặt hơi cau lại
giống như đang suy nghỉ điều gì đó
--Tôi cũng chẳng biết họ đi đâu, nhưng Tùngng tháng cứ đúng ngày mùng một âm lịch là họ đi,qua hôm sau lại về như chẳng có chuyện gì xảy ra cả?
--Tháng nào họ cũng đi như vậy sao?
--Ừ!
--Lạ nhỉ
--Lúc sáng trước khi đi con Ngọc có đưa cho cô uống thuốc nữa không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-67.html.]
Ờ ha , chú nhắc tôi mới nhớ,tôi nhìn nhìn quan sát chú,đôi mày tôi khẽ nhăn lại tự dưng đột nhiên bất chợt nghĩ ra một chuyện liền lên tiếng
--Nè chú nghỉ đi có khi nào thuốc đó không phải bà chủ đưa mà là do con Ngọc nó tự đưa cho tôi uống không?
Chú nhìn tôi với ánh mắt tò mò
--Ngọc nó cho cô uống để làm gì?
Lần này tôi không nghĩ là chú đột nhiên lại ngốc đến vậy,đến tôi còn có thể suy nghĩ ra điều này thế mà chú lại.
Tôi bĩu môi nhìn chú, gõ gõ bàn tay lên bàn cho bận rộn rồi thủng thẳng giải thích cho chú hiểu
-Chú thông minh vậy mà chẳng nghĩ ra à? có nghĩa là có thể con Ngọc nó cũng yêu chú rồi nó cũng muốn có thai với chú, mà trong chuyện này bà Vân lại không muốn cho nó xen vào nên giờ thấy tôi được ở gần chú nên nó ghét, và tóm lại là nó cũng không muốn cho tôi mang thai con của chú thế nên nó đưa thuốc tránh thai cho tôi uống thôi.. Chú thấy tôi đưa ra giả thiết hợp lý không?.. Nhìn chú như vầy,ở chung một nTùng đã lâu con Ngọc nó không mê chú mới là chuyện lạ đó?
Tôi nói xong liền liếc nhìn sang xem thử chú phản ứng như thế nào nhưng không ngờ là chú vẫn thái độ dửng dưng chẳng quan tâm gì đến chuyện con Ngọc với những gì tôi vừa nói mà chỉ hơi mỉm cười buông lời hỏi tôi một câu không hề liên quan
--Vậy cô có mê tôi chưa?
--Tôi đang nói con Ngọc mà sao chú lại hỏi tôi chứ!
--ừ tôi nghe rồi, nhưng chỉ muốn biết ngoài Ngọc ra thì cô có mê tôi không thôi?
--Tôi….tôi... không . không nha!
Lời tôi vừa dứt,gương mặt chú liền trở nên lạnh lùng tựa như băng, chú đưa tay đẩy luôn mâm cơm về phía tôi, chất giọng lạnh lùng nói
--Cô đem mâm cơm xuống dưới dẹp đi,tôi no rồi. từ giờ cho tới ngày mai mẹ cô không có nTùng cô không cần phải lên trên đây nữa.
--Ơ. Chú này!
--Đi xuống dưới lẹ đi
Tôi không dám trả treo lại chú nên đành hậm hực đem phần cơm của chú vừa ăn thừa đi xuống. ra khỏi phòng mà tôi còn tức ấy,đúng là người có tiền họ đều khó hiểu cả mà, cứ trái tính trái nết là lấy quyền sai khiến người khác làm thú vui.
Tôi lầm bầm trong miệng, cứ tưởng chú Tùng tĩnh. ai ngờ cũng chạm mạch tùm lum rồi..
...
.Tôi đi xuống nTùng dọn dẹp đủ thứ sau đó lại tất bật nấu cơm trưa..cũng dự định cho chú nhịn đói cho bỏ gan tôi lắm nhưng lương tâm tôi lại không cho phép tôi làm như vậy..
Cũng may trong tủ lạnh có đồ ăn sẳn nên tôi cũng không khó khăn trong việc nấu nướng. Sau một tiếng đồng hồ chật vật cuối cùng bữa cơm cũng hoàn tTùngnh..