Hôn Nhân Địa Ngục - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:43:10
Lượt xem: 0
Thấy Ngọc đang nói tự dưng ngắt lời khiến tôi có chút tò mò nên tôi liền dò hỏi
--Nhưng ...sao vậy Ngọc, có việc gì à?
Ngọc chật lưỡi thở dài
--Cậu Dũng khó tính lắm, từ đó đến giờ gần hai mươi người bà chủ thuê đến nhưng không ở được với cậu nỗi qua 2 tiếng đồng hồ và điều phải bỏ chạy cả, em sợ chị sẽ là người tiếp theo đấy.
Tôi cảm thấy hơi sợ khi nghe Ngọc nói,nhưng cũng thấy chút gì đó khó hiểu vì ko nghỉ người mà Ngọc nói đến đã bị liệt thì có thể làm ra được chuyện gì mà khiến người khác phải sợ đến nỗi bỏ chạy như vậy. Nhưng tự nhiên chợt nhận ra chút bất thường trong lời Ngọc nói, tôi lại thấy thắc mắc một điều nên liền hỏi lại
-- Cậu ta như thế vậy mấy năm qua ai là người chăm sóc cậu ta hả Ngọc?
Lần này tôi thấy gương mặt Ngọc ánh lên đầy tự Tùngo
--Là em làm suốt ấy chị, nhưng thấy em cực quá nên bà chủ tìm người thay thế.
--À.tôi gật đầu chẳng trả lời nửa.
--Thôi chị lên làm quen với cậu đi. Phòng cậu bên tay trái, phòng có cánh cửa màu đen đấy. chị cố gắng làm quen cậu nha.
--Ừ cảm ơn cô
Tôi theo hướng chỉ của Ngọc mà đi lên cầu thang sau đó rẽ trái. Trước mặt tôi là cái phòng có cánh cửa màu đen xuất hiện như lời Ngọc đã nói.Tôi đứng nhìn tự dưng hồi hộp đến kỳ lạ, chợt thấy căn phòng này âm u đến đáng sợ, vì tất cả nội thất đến cách trang trí nTùng này đều phủ lên toàn là màu trắng quý phái chỉ duy nhất phòng này lại sơn màu đen huyền bí.
Tôi hít 1 hơi lấy can đảm sau đó đưa tay lên gỏ mạnh mấy cái
1s
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-40.html.]
2s
3s
Căn phòng im lặng chẳng 1 tiếng đáp trả. Tôi hiếu kỳ đưa cánh tay run run lên đẩy nhẹ cánh cửa ra..len lén hé đôi mắt hiếu kỳ nhìn vào, cả căn phòng cũng toàn màu đen,một người con trai đang ngồi bên giường,tôi chưa kịp nhìn rõ mặt thì bỗng trên trán tôi vang lên một cái bốp...
Cảm giác đau đớn truyền tới, tôi hoảng hồn đưa tay lên sờ lên trán mình,1 mảnh thủy tỉnh ghim sâu vào trán tôi,máu từ nơi vết thương chảy xuống khắp mặt. Bên trong cánh cửa được đóng lại thật mạnh, đồng thời 1 tiếng nói lạnh lẽo, thanh âm to lớn liền phát ra
--CÚT
..Tôi đau quá nên chẳng kịp nghĩ gì liền la lên 1 tiếng
-Á…
Rồi hai tay bịn lấy đầu mà khóc ngất, từ nhỏ tôi có chứng sợ m.á.u rồi nên khi thấy m.á.u là tôi choáng liền xém xỉu. Cũng may nghe tôi la hét,Ngọc dưới nTùng liền hớt hãi chạy lên, trông tôi mặt mày xanh lè m.á.u me be bét cô ấy liền đỡ tôi đứng lên rồi kè xuống nTùng cho tôi ngồi, sau đó nhanh chóng lấy hộp y tế đi lại sơ cứu rồi băng vết thương cho tôi. Ngọc làm Tùngnh thạo tới mức giống như đã quen với việc này thì phải, tôi tuy đang rất run sợ với sự việc vừa rồi nhưng thấy vậy ko khỏi thắc mắc liền hỏi
--Ngọc,bộ chuyện này thường xảy ra lắm à, tôi thấy cô có vẻ quen rồi thì phải?
ngọc băng cho tôi vừa xong,tiện tay đóng hộp y tế lại. cô ấy nhìn tôi tỏ vẻ có lỗi
--Lần nào cũng có người bị, nhưng toàn bị nặng hơn chị không à. Chị bị vầy là may lắm rồi đó, em quên ko nói trước cho chị biết là cậu Dũng ko thích người lạ vào phòng mình, chỉ vào được lúc 6h sáng lúc cậu ấy ngủ dậy , và 7h khi cậu chuẩn bị đi ngủ thôi..vô sai giờ thế nào cũng bị cậu đưa vào chỗ chết.
Ngọc trả lời tôi xong liền mang hộp y tế đem cất.Tôi nhìn theo vô tình thấy được cái nhếch mép của cô ấy tự dưng thấy ớn lạnh, chạm tay lên vết thương mình, bất giác tôi có linh cảm cô ấy ko phải người đơn giản thì phải, vì theo lời Ngọc nói tất cả ai vào làm cũng đều bị như tôi nên họ sợ mới xin nghỉ mà hình như điều là do Ngọc cố tình thì phải, cô ta biết rõ giờ giấc của cậu Dũng đó nhưng Ngọc lại cố tình để tôi làm sai và bị thương
Có lẽ cô ấy muốn tôi cũng như mấy người trước thấy khó mà rút lui trước.
Nhưng cô ta hình như không biết, tôi đến đây là do mua về chứ ko phải tôi tự nguyện nên dù tôi muốn đi cũng đâu có dễ. Có lẽ với tôi sau này, việc tôi cần nên đề phòng là cô ta thì đúng hơn.