Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 8: Phản diện cố chấp

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:22
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại lão yêu cầu khám bệnh, dù bệnh cũng khám thôi. Đắc tội ai chứ đắc tội "Thần Tài". Dù khám một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Nhìn dáng vẻ ăn uống say mê của phụ nữ mặt, Mục Đình nhíu mày con cua đầy dầu mỡ một cái cúi xuống dùng bữa.

Sau bữa cơm, Thẩm Huyên ôm hộp kem Haagen-Dazs sofa sách. Cô hỏi nam chính mai thăm ông , gì, ý là tùy cô quyết định.

Nghĩ đến việc ông nội đối xử với , còn cho tiền tiêu vặt, Thẩm Huyên quyết định sẽ dành thời gian ở bên ông nhiều hơn. Lúc con cháu nhà họ Mục chỉ mưu cầu di sản, ông chắc chắn buồn. Hơn nữa nghĩ đến việc ông chỉ còn sống đầy hai tháng, cô thấy thật bùi ngùi. Đời ngắn ngủi, nên hưởng thụ khi còn thể.

Ngày hôm , cô nhờ dì Vương nấu canh mang đến bệnh viện. Cô thầm nghĩ tập lái xe mua chiếc xe thể thao mà , dù nhờ sự chu cấp của nam chính, cô cũng coi như chút tài sản riêng.

Hành lang bệnh viện luôn vệ sĩ canh gác. Vì cô đến một nên họ cản. Vừa đến cửa phòng bệnh, cô thấy tiếng oán trách quen thuộc, nhưng phần nhỏ tiếng hơn hôm qua.

"Ba, ba thể thiên vị như thế . Tiểu Tề năm nay hơn hai mươi tuổi , cho nó công ty giúp đỡ? Còn Mục Đình nữa, bây giờ nó coi công ty như của riêng , ba thể mặc kệ !"

Đó là giọng của Lưu Mỹ Vân. Mục Quân nhu nhược bên cạnh một lời, chỉ là sụt sùi oán giận, nhưng thái độ hôm nay ôn hòa hơn hôm qua nhiều.

Ông cụ giường bệnh, bình thản đẩy bát cháo bà đang bón , giọng đanh thép: "Tiểu Tề nó thích vẽ tranh, cô bao giờ nghĩ đến nguyện vọng của nó ?"

"..." Lưu Mỹ Vân nghẹn lời, lập tức hạ giọng mềm mỏng: "Cái trò học vẽ vời thì tương lai gì chứ, chẳng cũng chỉ cho nó ?"

"Muốn cho nó?" Ông cụ sầm mặt xuống: "Dẹp ngay cái suy nghĩ đó . vẫn già đến mức lú lẫn . Đứa nào còn dám đau đầu thì biến hết cho rảnh nợ!"

Dù đang lâm trọng bệnh nhưng uy thế của ông cụ vẫn hề giảm sút, khiến cả hai vợ chồng nhị bá đều biến sắc. lúc , Thẩm Huyên xách cặp lồng canh gà . Nhìn thấy cô, Lưu Mỹ Vân lập tức tỏ thái độ vui.

"Huyên Huyên đúng là hiếu thảo thật đấy, đây chẳng mấy khi thấy cháu đến thăm ông nội thường xuyên thế ."

Lời đầy mỉa mai khiến ông cụ trợn mắt . Bà sợ tới mức lủi thủi khỏi phòng bệnh, nhưng vẻ mặt vẫn đầy bất mãn. Bà nghĩ thầm chắc chắn ông già bệnh đến lú lẫn , thà thiết với ngoài còn hơn tin tưởng nhà .

Thẩm Huyên coi như thấy gì, lấy canh gà : "Đây là canh dì Vương mới nấu sáng nay, nhiệt độ khéo lắm, ông dùng thử một chút ạ?"

Nhìn cô cháu dâu ánh mắt trong trẻo mặt, ông cụ khỏi thở dài, ho khanh khách: " sống thêm mười năm nữa chắc cũng bọn họ chọc cho tức c.h.ế.t mất."

Thẩm Huyên vội đưa ly nước ấm qua, nghiêm túc : "Ông đừng thế, Mục Đình hiếu thảo lắm ạ, chỉ là giỏi thể hiện sự quan tâm thôi, nên mới đến bầu bạn với ông mỗi ngày . chẳng bảo cháu đến đây , trong lòng thực lo cho ông hơn ai hết đấy ạ."

Nghĩ đến "Thần Tài" hào phóng như , cô đương nhiên đỡ vài câu.

Uống ngụm nước cho dịu , ông cụ cô với ánh mắt hiền từ: "Cái thằng nhóc thối tha đó đúng là quý trọng. nó là hạng thế nào, nếu cháu thấy uất ức gì cứ với ông, ông nhất định sẽ đòi công bằng cho cháu."

"Vậy ông cứ yên tâm ạ, nếu đối xử với cháu, cháu nhất định sẽ mách ông ngay." Cô , múc một muỗng canh gà đưa qua.

Ông cụ vẫn mỉm hòa ái. Dù sắc mặt nhưng đôi mắt vẫn sáng suốt lạ thường. Như chợt nhớ điều gì, ông về phía ngăn kéo tủ thứ hai.

" suýt thì quên mất, hôm nay công ty cuộc họp hội đồng quản trị, nếu cháu tiện đường thì lát nữa giúp mang tập hồ sơ trong đó đến công ty nhé."

Có những con "sâu mọt" vẫn cần trừ khử, thể mãi mềm lòng .

Nghe , Thẩm Huyên ngẩn , nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù buổi chiều cô cũng việc gì.

Nguyên chủ tuy thích bám lấy nam chính nhưng vẫn chừng mực, chỉ giới hạn khi ở nhà. Khi ngoài, cô luôn là một tiểu thư khuê các tự nhiên, đoan trang, nên hầu như bao giờ đến công ty của nam chính. Đây cũng là đầu tiên Thẩm Huyên đến đây. Cả tòa cao ốc sừng sững giữa trung tâm thành phố, vô cùng nổi bật.

Tại sảnh chính vẫn tấp nập qua . Thẩm Huyên hỏi lễ tân phòng việc của tổng giám đốc ở tầng mấy, nhân viên lịch sự chỉ đường cho cô khi xác nhận với thư ký của nam chính.

Vừa thấy bóng cô khuất thang máy, mấy cô nàng lễ tân bắt đầu bàn tán tò mò.

"Nghe ý của thư ký Lý thì chắc chắn đây là phu nhân tổng giám đốc ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-8-phan-dien-co-chap.html.]

"Cô còn suýt quên mất sếp vợ. Mà phu nhân thật đấy, là thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm đấy."

"Người môn đăng hộ đối mà. Cô chiếc đồng hồ tay cô xem, bản giới hạn giá tận 3 tỷ đấy!"

Lên đến tầng chín, hành lang vắng lặng, lạnh từ điều hòa phả khiến rùng . Thẩm Huyên lập tức thấy nữ thư ký trong bộ đồ công sở bên ngoài văn phòng. Cô nhớ trong truyện, cô thư ký tên Lý vì khinh thường nữ chính nên sớm nam chính thế.

"Hôm nay cuộc họp khá bận rộn, lẽ xuống đón phu nhân mới đúng."

Thấy đến, thư ký Lý lập tức áy náy bước tới. Thẩm Huyên chỉ mỉm nhẹ nhàng: "Không , chỉ đến đưa đồ ông nội thôi. Các bạn... Mục tổng ở đó ?"

Vì hiếm khi gặp phu nhân tổng giám đốc nên thư ký Lý cũng rõ tính cách cô thế nào. Tuy nhiên, phong thái danh gia vọng tộc của Thẩm Huyên, cô lập tức khách khí dẫn đường: "Mục tổng đang chút việc ở văn phòng, lát nữa mới họp. Phu nhân thể phòng nghỉ chờ một lát, pha cà phê cho ."

Cuộc họp hội đồng quản trị chắc chắn sự hiện diện của những khác trong nhà họ Mục. Trong sách mô tả quá nhiều về họ, nhưng qua ký ức của nguyên chủ, đây là một gia tộc lớn đầy phức tạp. Tuy nhiên, điều đó liên quan đến cô, cô chỉ quan tâm đến khoản phí chia tay ly hôn mà thôi.

Ngồi trong phòng nghỉ chơi game, Thẩm Huyên phát hiện mạng ở đây nhanh như vận tốc ánh sáng, khiến trải nghiệm chơi game của cô mượt mà vô cùng.

Mãi đến khi thấy tiếng trò chuyện vọng từ bên ngoài, hình như là tiếng của trợ lý Chung, cô đoán nam chính về. Thẩm Huyên vội vàng cất điện thoại, cầm hồ sơ bước . Phía cuối hành lang đúng là hai đang tới, một là trợ lý Chung và một đàn ông mặc âu phục xám. Thấy đó, Thẩm Huyên hoảng hốt lùi ngay phòng nghỉ như thể thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Như phát hiện điều gì, đàn ông bỗng về phía phòng nghỉ một cái.

"Phu nhân tới đưa đồ cho chủ tịch, đang ở trong phòng nghỉ ạ." Thư ký Lý với trợ lý Chung.

Trợ lý Chung chỉ ừ một tiếng, sang gì đó với đàn ông bên cạnh. Anh khẽ rũ mắt, che giấu sự cam lòng hiện lên trong đó.

Ba năm , cô thà giữ cuộc hôn nhân hữu danh vô thực ba năm cũng ly hôn. Cái thằng cả của rốt cuộc chứ?!

Thẩm Huyên trong phòng nghỉ bồn chồn yên, nên . Cô thấy em họ của nam chính – Mục Dịch. So với nam chính, mới là thanh mai trúc mã thực sự của nguyên chủ. Anh thích nguyên chủ từ nhỏ nhưng đáp . Đáng sợ hơn, đây chính là nhân vật phản diện lớn nhất của cả bộ truyện!

Vì nguyên chủ nam phụ tống tù khi đang ở nước ngoài, nên khi về nước, lập tức "hắc hóa". Anh hận tất cả , vì trả thù nam chính mà phản bội công ty, đổ tội cho nguyên chủ, cuối cùng còn định cho nổ tung xe của nam chính và nữ chính. Đương nhiên, kết cục cuối cùng là trở thành bia đỡ đạn.

Một "lốp dự phòng" bình thường thì , nhưng loại "lốp dự phòng" nguy hiểm thế thì chỉ cần sơ sẩy là "nổ tung" ngay, tuyệt đối tiếp cận!

Cô cảm thấy nên ở yên trong phòng nghỉ cho đến khi nam chính tới thì hơn.

đúng lúc , tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Tim Thẩm Huyên nảy lên một nhịp. Khi một bóng hình quen thuộc xa lạ xuất hiện ở cửa, cô gần như nghẹt thở.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy tay màu xanh nhạt chiết eo, làn da trắng nõn, hình quyến rũ. Gương mặt tinh xảo còn vẻ kiêu ngạo thường thấy mà mang nét dịu dàng. Mục Dịch nhíu chặt mày, lòng đầy đố kỵ vì sự dịu dàng dành cho .

"Đã lâu gặp." Anh nhếch môi: "Chị dâu."

Thẩm Huyên: "..."

Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, mỉm xã giao: "Đã lâu gặp, em về nước thăm ông nội ?"

Trong truyện, vì đau lòng khi thấy yêu kết hôn nên mới nước ngoài. Giờ về chắc chắn là vì ông nội sắp qua khỏi.

Không ngờ cô đổi nhiều đến thế, tâm trạng Mục Dịch càng thêm u ám. Anh bước từng bước về phía cô, khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ âm lãnh: " đến thăm chị, nhưng dám. sợ kiềm chế nổi. Chị sống hề , tại vẫn chịu ly hôn? Anh rốt cuộc chứ!"

Ánh mắt chạm , vai cô bất chợt tóm chặt. Thẩm Huyên giật nảy , chẳng lẽ cô bắt chước nguyên chủ tặng cho một cái tát?

Tiếng bước chân rộn rã ngoài hành lang vang lên. Trợ lý Chung thấy từ thang máy bước liền vội vàng đón tiếp: "Mục tổng, phu nhân mang tập hồ sơ mà chủ tịch giao qua ạ."

Mục Đình lật xem qua hồ sơ, một lời. Lát , đóng tập tài liệu đưa cho trợ lý, khuôn mặt góc cạnh chút biểu cảm: "Người ?"

 

Loading...