Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 4: Cô ấy có bệnh

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:18
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương a di vội vàng về bếp với vẻ mặt khó hiểu, thỉnh thoảng lén ngoài. Bà nghĩ phu nhân chắc chắn vì chịu cú sốc tâm lý nên mới trở nên như .

“Mấy năm qua hy sinh vì bao nhiêu...”

“Đợi sức khỏe ông nội chuyển biến hơn, sẽ để cô thiếu tiền .” Anh thản nhiên ngắt lời.

Thẩm Huyên: “...”

Cô nghẹn lời, sững đó. Người đối diện vẫn thong thả ăn cơm, như thể những lời oán trách của cô chẳng liên quan gì đến .

Rõ ràng chỉ là một câu , chịu sớm hơn chứ!

Hít sâu một , cô lấy vẻ nghiêm túc: “Được thôi, cũng lý lẽ. đấy, khi ly hôn tuyệt đối thiếu tiền bồi thường.”

Cô lững thững gắp miếng thức ăn. Nếu nam chính hứa thiếu tiền, với mức độ hào phóng của thì chắc chắn cô sẽ nhận một khoản kha khá, tính lỗ.

cái tính cách đúng là khó ưa, cứ để cô lải nhải bao lâu mới chịu thốt một câu, sớm hơn thì c.h.ế.t ai ?

cô nhớ trong sách ông nội của nam chính mất sớm lắm mà, hình như là lâu khi nam nữ chính gặp . Cụ già mang trong đầy bệnh tật, mất một buổi tối lúc nam chính đang ăn cơm với nữ chính. Nhận điện thoại là bỏ ngay, khiến nữ chính lo lắng một hồi lâu, nhưng khi sự thật thì cô bắt đầu an ủi , nhờ đó mà bước trái tim nam chính.

Trong truyện hình như là mùa hè, nếu đúng là năm nay thì chỉ còn hai tháng nữa là đến mùa thu.

Lén đối diện, vẻ nam chính yêu quý ông nội . cô cũng thể khuyên trân trọng thời gian bên ông , kẻo coi cô là kẻ tâm thần mà tống mất.

Dù hiện tại ly hôn ngay, nhưng Thẩm Huyên thấy vẫn nên đ.á.n.h tiếng với ông nội nguyên chủ, tránh để cụ sốc .

Ăn xong cô về vẽ bản thiết kế, nhưng cứ thấy gì đó . Đến nửa đêm cô gửi cho Lục Tố Tố, lúc đó bạn cô ngủ, mãi đến sáng hôm mới nhắn .

Lục Tố Tố: Thiếu sự mới mẻ, quá phụ thuộc những yếu tố đang hot hiện nay, nhưng vài chi tiết nhỏ thì khá . Cậu tìm nhà thiết kế thế?

Không vẽ, Thẩm Huyên cảm thấy thất vọng. Cô cũng tự thấy thiếu sự sáng tạo, lẽ nên táo bạo hơn một chút.

Có lẽ vì đêm qua ngủ muộn nên cô ngủ một mạch đến tận trưa. Nghĩ đến việc về thăm ông nội để chuyện ly hôn, Thẩm Huyên vội vàng vệ sinh cá nhân xuống lầu. Định bụng xem hôm nay Vương a di nấu món gì ngon, cô thấy trợ lý Chung cùng một đàn ông trung niên đeo kính đang ở sofa phòng khách, bao lâu .

Thấy cô mặc bộ đồ thể thao màu xanh xuống, trợ lý Chung ngay dậy. Anh nhận thấy gần đây phong cách của phu nhân quả thực đổi nhiều, bảo Mục tổng ý định đó, chính cũng thấy phu nhân quái dị.

“Anh...” Thẩm Huyên ngẩn lầu.

Người vội tiến lên vài bước, giới thiệu: “Vị là chuyên gia tư vấn tâm lý danh tiếng quốc tế. Mục tổng lo lắng dạo phu nhân gặp áp lực quá lớn nên đặc biệt mời chuyên gia đến để giúp cô điều hòa tâm trạng.”

Nói đoạn, vị bác sĩ trung niên cũng mỉm đưa tay : “Chào cô Thẩm.”

Thẩm Huyên: “...”

Cô cau mày hai họ đầy vẻ vui. Chuyên gia tư vấn cái gì chứ, rõ ràng là bác sĩ tâm lý! Nam chính đây là nghĩ cô vấn đề về thần kinh ?!

Nghĩ tính cách của nguyên chủ so với hành động gần đây của , quả thực đổi quá đột ngột, nên cho rằng cô bệnh tâm thần cũng !

“Lát nữa ngoài, để khi khác chuyện.” Cô định phòng ăn.

Vị bác sĩ phía bỗng khẽ: “Chỉ là vài câu hỏi thăm đơn giản thôi, sẽ mất nhiều thời gian của cô .”

Thẩm Huyên ông một cái gì thêm, lững thững phòng ăn. Vương a di cũng vội vàng múc cho cô bát cháo.

Đẩy đẩy gọng kính, vị bác sĩ mỉm hiền từ, tạo cảm giác thiện và tin cậy. Ông thản nhiên quan sát cô: “Gần đây cô Thẩm cảm thấy trong lòng bồn chồn, phiền muộn ?”

Nhấp một ngụm cháo, Thẩm Huyên gật đầu. Cô đương nhiên là phiền lòng , ai xuyên thành nữ phụ độc ác mà chả phiền lòng chứ.

“Thế cô đức tin của riêng ?” Vị bác sĩ hỏi tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-4-co-ay-co-benh.html.]

Không rõ đây là kiểu câu hỏi gì, Thẩm Huyên ngẫm nghĩ một chút gật đầu. Đức tin của cô chính là tiền!

Thấy , vị bác sĩ mỉm điềm tĩnh: “Cô thấy giữa ‘yêu’ và ‘thích’ gì khác biệt?”

Thẩm Huyên: “...” “Nó giống như cảm giác của đối với 100 triệu và 10 triệu .”

Bên cạnh, trợ lý Chung một nữa rơi trạng thái tâm lý phức tạp. Anh càng tin chắc phu nhân vấn đề về thần kinh. Dù cô cũng ham đồ hiệu, nhưng cảm giác thực dụng trắng trợn bây giờ rõ ràng khác, chắc chắn là do cú sốc ly hôn kích thích quá đà.

Tuy nhiên, vị bác sĩ cứ như đang trò chuyện phiếm, hỏi thêm vài phút mỉm xin phép về. Ông chỉ nhận xét rằng gần đây cô gặp áp lực lớn, cần điều tiết . Thẩm Huyên ngơ ngác hai họ rời .

Ra khỏi biệt thự, trợ lý Chung mới nghiêm mặt hỏi bên cạnh: “Bác sĩ Trương, phu nhân của chúng ... vấn đề gì ?”

Nhíu mày mở cửa xe , vị bác sĩ vẻ mặt khá kỳ lạ, ông còn ngoái hướng căn biệt thự một cái: “Cô Thẩm... chút triệu chứng của bệnh hoang tưởng hại. Tâm lý cô mâu thuẫn, dù bề ngoài tỏ lạc quan nhưng sâu thẳm đang sợ hãi điều gì đó, giống như sợ hãi một ai đó hoặc một sự việc sắp xảy .”

Trợ lý Chung hình: “Bệnh hoang tưởng hại?!”

“Vậy... liệu nó ảnh hưởng đến tính cách hàng ngày, ví dụ như phong cách việc ?” Anh vội hỏi, thầm nghĩ đoán đúng .

Vị bác sĩ trầm ngâm: “Điều ... dám khẳng định chắc chắn, nhưng đôi khi nó thực sự ảnh hưởng đến tư duy của một . kiến nghị nên cho cô Thẩm tư vấn tâm lý nhiều hơn, tránh để bệnh tình nặng thêm.”

Trợ lý Chung gật đầu suy tư. Anh chỉ tò mò, phu nhân đang lo lắng ai mưu hại cơ chứ?

________________________________________

Thẩm Huyên mơ màng khi khám tâm lý xong, cô thực sự sợ đối phương kết luận tâm thần. Vốn định về thăm ông nội nhưng trì hoãn, cô đành ở nhà vẽ bản thiết kế.

Tuy nhiên, cô vẫn tự tin sản phẩm của . Cô tham vọng lớn như nữ chính, chỉ một nhà thiết kế đủ năng lực. Đặc biệt là khi cơ hội tiếp xúc với nhiều nhà thiết kế danh tiếng thế giới hiện nay, cô học hỏi nhiều hơn.

Buổi tối, nam chính về nhà đúng giờ. Cô quen với việc cả hai với lời nào, nhưng hiểu hôm nay Mục Đình cô nhiều hơn một chút, ánh mắt phần kỳ lạ.

Cô tiếp tục ườn sofa sách, tự nhủ ngày mai nhất định về gặp ông nội, thể trì hoãn thêm.

Bữa tối vẫn diễn trong khí quái dị. Thẩm Huyên chỉ tập trung ăn phần , nếu đến lúc ly hôn thì chẳng việc gì chuyện.

“Tuần về nhà chính với một chuyến.”

Giọng nam trầm ấm vang bên tai. Thẩm Huyên đang uống canh, chỉ lười biếng đáp: “Nga.”

Cho đến khi một tờ chi phiếu đặt lên bàn, mắt cô lập tức sáng rực, bàn tay nhanh như chớp ấn chặt lấy nó. Cô đối diện với vẻ mặt "nghiêm nghị": “Thật là, chứ, chúng là quan hệ gì cơ chứ, khách sáo thế gì?”

Nói đoạn, cô nhanh nhảu nhét tờ chi phiếu túi, đến cũng kịp đếm xem bao nhiêu chữ.

Mục Đình liếc cô một cái tiếp tục cúi đầu ăn cơm, gương mặt lạnh lùng chút cảm xúc. Bàn ăn chìm yên lặng.

Có thêm một khoản thu nhập, Thẩm Huyên ngờ theo nam chính sướng thế . Cô thực sự thích những dùng tiền để giải quyết vấn đề!

Nghĩ đến gì đó, cô bỗng buông đũa, chạy sofa lấy một tờ thiết kế ngay lập tức. “Cái đó... ... thể xem giúp cái ?”

Cô mong chờ đẩy bản vẽ qua, nhưng đàn ông thèm ngẩng đầu như thấy. Cô nhíu mày, đành lôi tờ chi phiếu trong túi đặt lên bàn, đau lòng đẩy qua: “Giúp một chút nhé?”

Mục Đình nhấp ngụm nước, buông ly xuống. Ánh mắt chạm bản vẽ, bỗng đưa tay kéo cả bản vẽ lẫn tờ chi phiếu về phía .

Thẩm Huyên: “...” (Cô xin rút câu khen hào phóng!)

Xem vài lượt, đàn ông tùy tiện vẽ thêm vài nét lên giấy đẩy sang một bên, giọng lạnh lùng: “Loại sản phẩm sẽ bao giờ xuất hiện bàn việc của .”

Nụ mặt Thẩm Huyên cứng . Chưa từng ai đả kích như , cô cầm lấy bản vẽ và nhận dù chỉ thêm một chi tiết nhỏ nhưng nó mang cảm giác mới mẻ và rực rỡ. Cô khỏi sáng mắt lên, đúng là đó cô nghĩ tới.

Mục Đình dậy, đặt ngòi bút lên tờ chi phiếu, cô bằng ánh mắt lạ lùng: “Lúc nào rảnh sẽ chuyện với ông nội cô.”

 

Loading...