Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 18: Oan gia ngõ hẹp
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:30
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rốt cuộc cũng nhắc đến di chúc. Những khác tuy mặt mày ai thương nhưng trong lòng khỏi toan tính. Không đến cổ phần, ông cụ mấy năm nay đầu tư ít sản nghiệp khác, đó mới chính là miếng mồi ngon, chẳng sẽ chia chác thế nào.
Biết lúc ở đây sẽ lộn xộn, Thẩm Huyên nán lâu mà một về biệt thự . Trợ lý Chung còn cố ý sắp xếp hai vệ sĩ theo cô. Cô vì Mục Dịch cũng mặt nên họ mới cảnh giác như , lúc Mục gia tuyệt đối thể xảy thêm bê bối nào nữa.
Trở biệt thự cô cũng ngủ , chẳng mấy chốc trời mờ sáng. Nam chính dường như cả đêm về. Thẩm Huyên lòng đầy cảm thán nhưng chẳng tìm nơi phát tiết, tuy ruột thịt nhưng ông nội nam chính đối xử với cô thật sự .
Tang lễ diễn ba ngày đó. Những ngày Thẩm Huyên cũng gặp Mục Đình vì thật sự quá bận, sớm về khuya là chuyện thường tình. Những khác nhà họ Mục im lặng tiếng lạ thường, giống như sự tĩnh lặng cơn bão, tất cả đều chờ đợi ngày công bố di chúc.
Đến ngày tang lễ, bên ngoài nhà tang lễ chật kín xe cộ. Toàn bộ con cháu chi thứ và trực hệ nhà họ Mục kéo đến đông. Những ở linh đường chỉ vài trực hệ, Thẩm Huyên cũng ở hàng đầu tiên cùng với Mục Đình, mặt cảm xúc những đến viếng.
Bầu khí trầm mặc, u ám bao trùm khắp nhà tang lễ. Khách đến bái tế nhiều, hầu hết là những nhân vật m.á.u mặt ở các giới, ai nấy đều lộ vẻ đau buồn. Người điếu văn là bác cả của nam chính, một họa sĩ chỉ mải mê nghệ thuật chứ thiết tha kinh doanh.
"Thưa chư vị, cảm ơn mặt ngày hôm nay. Cha , ông Mục Quốc Hoa, do lâm bệnh tắc nghẽn mạch m.á.u não, dù tích cực điều trị nhưng tuổi cao sức yếu, cuối cùng tạ thế ngày mùng 3 tại bệnh viện..."
Linh đường tĩnh lặng, chỉ vài nhà họ Mục sụt sùi lau nước mắt, bao gồm cả Lưu Mỹ Vân, lóc trông như thật .
Có lẽ bầu khí đau thương tác động, tấm ảnh ông cụ treo phía , hốc mắt Thẩm Huyên bỗng chốc cay xè, cô lẳng lặng cúi đầu từng câu điếu văn.
Cô mặc một chiếc váy đen, tóc búi cao, gương mặt mộc nhỏ nhắn đẫm nước mắt. Đôi hàng mi cong run rẩy một giọt nước mắt lớn rơi xuống. Cô dường như đang ẩn nhẫn điều gì đó, cứ bặm chặt môi thốt tiếng.
Mục Đình im lặng quan sát cô một lúc, ánh mắt bỗng lướt qua thư ký Lý ở phía . Người nhanh chóng tiến lên đưa cho Thẩm Huyên một gói khăn giấy.
Khẽ tiếng "Cảm ơn", Thẩm Huyên mới lau nước mắt. Trong đám đông, Mục Dịch cứ chăm chằm bóng dáng nhỏ nhắn , chỉ là lúc , cạnh cô .
Sau khi xong điếu văn, Thẩm Huyên chợt thấy bên cạnh cử động.
"Cảm ơn chư vị đến ngày hôm nay. Tâm thái ông nội khi bình thản, để nhiều tiếc nuối. Cả đời ông tận tâm với từ thiện, để tiếp tục tâm nguyện của ông, tập đoàn chúng sẽ lấy danh nghĩa của ông hiến tặng 1 tỷ quỹ từ thiện, đồng thời trích 1% lợi nhuận thuần mỗi năm cho các hoạt động thiện nguyện."
Trong phút chốc, phía vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt. Thẩm Huyên cũng ngẩn , tiền đó lớn đến nhường nào chứ, nam chính đúng là hào phóng nhất cô từng gặp.
nghĩ cũng đúng, lúc tạo dựng hình ảnh chính diện cho công ty, thể là ý nguyện sinh thời của ông cụ.
Rõ ràng là nam chính kiệm lời, tóm gọn vài câu là kết thúc buổi lễ truy điệu. Anh vẫn bận rộn, ngay đó cùng vài rời . Thẩm Huyên sợ đụng mặt Mục Dịch nên vội vã gọi tài xế đưa về.
Bảy ngày mới tuyên di chúc, Thẩm Huyên nghĩ thông suốt : nếu trong đó thật sự cho cô 3% cổ phần, cô vẫn sẽ trả cho nam chính, tránh để đám "chó điên" nhà họ Mục dòm ngó.
Nghĩ nam chính hôm nay về muộn, Thẩm Huyên tự nấu một nồi lẩu ăn. Cả căn phòng mịt mù nóng tỏa từ nồi lẩu. Dù dạo hình như béo lên hai cân nhưng cô thực sự kìm chế , xem cô dậy sớm chạy bộ cùng nam chính để giảm cân thôi.
Mục Đình bước ngửi thấy mùi ớt cay nồng xộc mũi. Anh nhíu mày, tùy ý vắt áo khoác lên sofa, nới lỏng cổ tay áo phòng ăn. Trên bàn bày biện đầy đồ ăn, nồi lẩu cay đỏ quạch đang sủi bọt, còn đang ăn ngon lành mắt đỏ hoe vì cay nhưng vẫn cứ gắp ngừng tay, bên cạnh là một ly nước chanh đá.
Cảm nhận bóng mặt, Thẩm Huyên lặng lẽ đầu . Thấy phía , cô cứng đờ cả .
"Có phần của ?" Anh hỏi với giọng bình thản.
Thẩm Huyên chậm rãi gật đầu: "Anh... ăn canh thanh đạm ?"
Giọng trầm thấp: "Có cần thêm một ly kem nữa ?"
"..."
Nhìn ly nước chanh đá của , cô lặng lẽ bưng bếp đổ , vội vàng bảo dì Vương dọn dẹp bàn ăn một lượt. Đợi món mới dọn lên, nam chính chẳng thèm để ý đến cô nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-18-oan-gia-ngo-hep.html.]
Cứ tưởng chịu nổi mùi lẩu, nhưng quả nhiên, kịp ngủ cô bắt đầu đau bụng.
Lúc ăn sướng bao nhiêu thì lúc đau khổ bấy nhiêu. May mà dì Vương nhanh chóng mang t.h.u.ố.c đến, cứ như dự đoán . Uống t.h.u.ố.c xong dễ chịu hẳn, cô tự nhủ từ nay ăn uống vô độ như thế nữa.
Sáng sớm hôm , cô dậy sớm xuống lầu, thấy nam chính đang ăn sáng liền sán ăn cùng. Đến khi cửa, cô cũng lập tức bám theo.
Buổi sáng lạnh, ven đường sương đọng trắng xóa, các công nhân vẫn dậy sớm tỉa tót hoa cỏ. Thẩm Huyên cứ chạy lẽo đẽo phía , do dự hồi lâu mới quyết định lên tiếng.
"Cái đó... bao giờ chúng ly hôn?"
Hiện giờ ông nội qua đời, giữa họ cũng chẳng còn gì kiêng dè nữa.
Người đàn ông chạy phía với tốc độ , cơ bắp cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn. Một lúc lâu mới mấp máy môi: " sẽ thông báo cho cô."
Thẩm Huyên: "..."
Chạy mệt, cô thở phì phò tiếp tục bám theo: "... em kéo dài thêm nữa."
Dứt lời, cô thấy đối phương đột nhiên tăng tốc, ném cô phía một đoạn xa. Thẩm Huyên tức đến mức "nhồi m.á.u cơ tim", dốc hết sức bình sinh chạy nhưng vẫn đuổi kịp.
"Anh... chậm chút... em còn xong mà..."
Cô thở hổn hển bám theo . Người phía quả nhiên chạy chậm , giống như đang "treo" cô , cho cô đuổi kịp mà cũng cắt đuôi hẳn. Thẩm Huyên tức gì, ngày mai cô sẽ cưỡi xe điện theo xem chạy nhanh đến mức nào!
Thật sự chạy nổi nữa, cô bệt xuống ven đường lau mồ hôi. Chạy một đoạn mà cảm giác như lấy mạng già, đầu óc cuồng như say xe. là cô tăng cường rèn luyện thôi, thể cứ lười biếng mãi .
lúc một bóng đổ xuống, đàn ông vòng trở , đang khoanh tay cô.
"Ông nội mới qua đời, ly hôn ngay lập tức sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến công ty." Anh nhàn nhạt giải thích một câu.
Nghe , Thẩm Huyên á khẩu cãi , chỉ cúi đầu tiếp tục lau mồ hôi trán, trong lòng vẫn chút bực dọc.
Nói là sẽ nhanh chóng ly hôn, giờ cứ khất hết đến khác. Người ăn đều giữ chữ tín ? Cứ kéo dài thế thì đến bao giờ mới xong đây.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bất mãn , Mục Đình trầm mắt hỏi: "Muốn ở bên Mục Dịch đến thế cơ ?"
"..."
Thẩm Huyên ngẩng đầu bằng ánh mắt kỳ quái. Cô bật dậy chạy ngược trở về, còn đầu hét lớn với phía : "Dù thế nào thì em nhất định ly hôn!"
Nói xong liền vắt chân lên cổ chạy biến, cứ như thể sức lực trở .
Nhìn bóng dáng màu xanh lam dần biến mất, Mục Đình mím môi, nhanh chóng tiếp tục chạy về phía , đôi mày khẽ cau .
Thẩm Huyên nam chính đang dở chứng gì. Cô ngốc, đương nhiên đang cố ý kéo dài thời gian. Đừng với cô là "lâu ngày sinh tình", ở với ba năm còn chẳng nảy sinh tình cảm gì, trừ khi cô cái hào quang "Mary Sue" chiếu rọi thôi.
Hai ngày đó vẫn sớm về khuya. Đến tối ngày công bố di chúc, mới đưa cô ngoài, chi hai triệu tệ mua cho cô một bộ lễ phục. cô chọn bộ váy dài đến đầu gối cho dễ .
Mấy ngày nay họ chẳng chuyện với câu nào. Thẩm Huyên cứ thử xem thật sự mang cái hào quang "Mary Sue" , và đây chính là cơ hội tuyệt hảo.
Chiếc xe lao vun vút trong cảnh đêm thành phố, gian trong xe tĩnh lặng vô cùng. Người đàn ông bên cạnh đang xem laptop, rõ là tài liệu gì, ánh sáng mờ ảo, gương mặt sắc nét của lộ vẻ lạnh lùng, xa cách.