Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 17: Qua đời

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:29
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến biệt thự là buổi tối. Lo lắng cả ngày trời nên cô thấy khá mệt, nhưng bụng đói cồn cào. Tắm rửa xong cô chạy ngay xuống lầu ăn cơm. Thực ăn lẩu, nhưng nam chính chắc chắn sẽ thích mùi đó, thôi thì để hôm nào nhà ăn .

Một ăn tôm hùm lớn, Thẩm Huyên cảm nhận sâu sắc cái tinh túy của việc giàu lên một đêm. Có tiền thì ăn uống phủ phê cho sướng đời, đây cô từng nghĩ con tôm hùm thể to đến thế .

" , hôm nay mấy bác sĩ họp gì thế ? Bệnh của ông mới duy trì ?" Cô bỗng cạnh hỏi.

Người đàn ông chậm rãi ăn uống, hề ngẩng đầu lên, môi mỏng khẽ mở: "Phẫu thuật."

"Hả? sức khỏe của ông..." Nói đến đây, Thẩm Huyên thở dài. Không mổ thì kéo dài bao lâu, mổ thì nguy hiểm nhưng ít nhất vẫn còn một tia hy vọng.

Lòng cô bỗng trở nên phức tạp. Ông nội nam chính còn để cho cô 3% cổ phần, chuyện mà để đám nhà họ Mục chắc họ xé xác cô mất. cô cũng chẳng ham hố gì, tiền nam chính đưa đủ cho cô ăn trắng mặc trơn cả đời .

"Tuần ngoài với một chuyến." Mục Đình bỗng lên tiếng.

Thẩm Huyên ngẩn , cuối cùng chỉ miễn cưỡng "Vâng" một tiếng.

Chắc tham gia tiệc tùng gì đó, cô tốn tiền mua lễ phục mà chỉ mặc đúng một , nghĩ thôi thấy xót tiền .

"Dì Vương, ngày mai con ăn bào ngư, loại bào ngư thật lớn ạ." Cô dặn dò đang bưng thức ăn lên.

Dì Vương đáp: "Thế thì đợi đến ngày , vận chuyển bằng máy bay cũng mất chút thời gian."

Thẩm Huyên gật đầu gì thêm, chỉ thầm cảm thán sự xa hoa của giới nhà giàu. thế, ngay cả con tôm hùm cô đang ăn cũng vận chuyển từ nước ngoài về. Nếu đích trải nghiệm, cô khó mà tưởng tượng nổi cuộc sống hào môn xa xỉ đến mức , ngay cả thực phẩm cũng nguồn cung riêng. khi ly hôn, chắc cô sẽ chẳng còn hưởng đãi ngộ nữa.

Nhắc đến ly hôn, cô lén đối diện: "Chúng ... bao giờ thì thủ tục?"

Chưa cầm tờ giấy ly hôn tay, lòng cô vẫn chẳng yên.

"Tùy tình hình."

Thẩm Huyên: "..."

Đặt dĩa xuống, cô chăm chú đàn ông đang ăn cơm. Khác với kiểu ăn thịt cá của cô, cô nhận vẻ thích ăn rau xanh hơn, và dáng vẻ ăn uống cũng thanh tao hơn cô nhiều.

Cô ghé đầu gần, nhíu mày hỏi: "Anh... là đổi ý ly hôn đấy chứ?"

Mắt khẽ ngước lên, bốn mắt . Mục Đình cũng cúi , ánh mắt thâm trầm: "Nếu đúng thì ?"

"!!!"

Thẩm Huyên thốt lên: "Tiền em trả nhé!"

Anh liếc cô một cái, điềm nhiên bưng ly nước bên cạnh lên: "Đợi ông phẫu thuật xong ."

Như thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Huyên cảm thấy tim suýt thì nhảy ngoài. Cô bảo mà, nam chính thể ly hôn cơ chứ, cô là nữ chính.

Hì hục mãi mới gỡ một miếng thịt tôm hùm, Thẩm Huyên nuốt chửng tò mò hỏi: "Anh bảo bào ngư biển sâu với bào ngư bình thường gì khác ? Nếu vận chuyển bằng máy bay thì cho em ké với, sẵn tiện em qua Úc dạo một vòng, đỡ tiền vé máy bay."

Càng nghĩ càng thấy tuyệt, cô khu biệt thự đỗ một chiếc máy bay riêng. Nếu cô một chiếc như thì thể bay khắp nơi, tiện lợi tiết kiệm.

Đặt đũa xuống, liếc cô một cái, uống ngụm nước dậy lên lầu, bỏ Thẩm Huyên một xử lý nốt con tôm hùm Úc khổng lồ.

Lúc một "tiểu thịt tươi" bên cạnh bầu bạn thì mấy. Thẩm Huyên sực nhớ , khi ly hôn cũng b.a.o n.u.ô.i một "chó con" trong giới giải trí nhỉ, ngày ngày xem hát nhảy, cuộc sống thế mới thi vị chứ.

Vừa nảy ý tưởng đó, trong lúc ăn cơm cô nhắn tin bày tỏ với Lục Tố Tố, ngờ cô bạn chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

Lục Tố Tố: Đàn bà cũng d.ụ.c vọng mà, tớ hiểu. Yên tâm , dù tìm trai bao thì Mục tổng cũng chẳng , gì quan tâm đến đời tư của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-17-qua-doi.html.]

lúc trợ lý Chung tới, Thẩm Huyên lập tức dựa sofa, giả vờ cùng dì Vương xem phim thần tượng. Đợi khuất, cô mới lập tức nhắn tin trả lời.

Thẩm Huyên: Cậu năng cho t.ử tế chút [mặt mỉm ]

Lục Tố Tố: Hiểu , tớ đang cô đơn mà [ trộm]

Lục Tố Tố: Cũng đúng, ở với Mục tổng bao nhiêu năm nay cũng khó cho . Yên tâm, thích kiểu dáng cơ thể thế nào, tớ sẽ mai cho, đảm bảo kỹ thuật bám .

Chẳng buồn chuyện với hạng nữa, Thẩm Huyên quyết định xem tiếp phim thần tượng. Cô chỉ tìm một "chó con" lời, cùng ăn, xem phim, dạo phố thôi. Ai bảo cứ nhất định phát sinh quan hệ thể xác chứ!

Dặn dò dì Vương trưa mai ăn lẩu xong, Thẩm Huyên liền cầm một hộp kem Haagen-Dazs lên lầu. Tuy rằng còn nhiều chuyện lo nhưng cái cuộc sống mỗi ngày cứ ăn ngủ, cần đúng là quá đỗi sung sướng. Dã tâm của cô lớn, chỉ mong cả đời cứ thong dong thế là đủ.

mới lên lầu, cô thấy trợ lý Chung vội vội vàng vàng từ thư phòng , sắc mặt nghiêm trọng từng thấy.

"Có chuyện gì ạ?" Cô dừng bước hỏi.

Người vẻ gấp, thấy cô liền nhíu mày, trầm giọng : "Chủ tịch... mới qua đời ."

Thẩm Huyên: "..."

Nhịp thở khựng một nhịp, trợ lý Chung vội vã xuống lầu, cô cũng tức khắc tỉnh hồn, chạy nhanh về phòng quần áo, trái tim cũng treo ngược lên.

Buổi chiều còn khỏe mạnh, ngay !

Thay đồ xong chạy xuống lầu, cửa xe vẫn đang sáng đèn như chờ cô. Thẩm Huyên nhanh chóng kéo cửa . Mục Đình bên trong đang nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt ẩn chứa một cảm xúc khó gọi tên hơn thường ngày.

Xe nhanh chóng lăn bánh, Thẩm Huyên mắt đỏ hoe ngoài cửa sổ, cũng hỏi tình hình thế nào, vì cô lúc ai cũng sốt ruột hơn .

Cảnh đêm thành phố rực rỡ phồn hoa, nhưng ẩn sắc thái đó là bóng tối của một cơn bão sắp ập đến.

Khi xe dừng bệnh viện, giống như khi, bên trong tràn ngập bảo an và những bác sĩ, y tá tan . Lúc tới ngoài phòng bệnh, hành lang dài hẹp chật ních : nhà họ Mục, cả các cổ đông công ty, ai nấy đều lộ vẻ ai thương.

Thấy Mục Đình đến, lập tức dạt nhường đường. Vào trong phòng bệnh, một nhóm bác sĩ đang thảo luận gì đó, nhưng nhanh chóng lộ vẻ tiếc nuối cúi đầu: "Mục tổng, thành thật xin , là chúng sơ suất. Chủ tịch nghỉ ngơi một , ai ngờ đó ông tự rút mặt nạ oxy ... Camera đều ghi cả, nhưng cũng là do chúng tắc trách."

Trong phòng bệnh đều là những nhà họ Mục cổ phần và các cổ đông lớn. Đám Lưu Mỹ Vân chặn ở bên ngoài . Không lâu nữa, chắc chắn đám phóng viên tin tức sẽ kéo đến đây.

Thẩm Huyên từng bước tiến lên, ông lão tái nhợt giường bệnh, cuối cùng kìm lòng chua xót, nước mắt rơi lã chã. Cô thụp xuống nắm chặt lấy bàn tay ông.

"Ông nội..."

Bất luận buổi chiều cô và Mục Đình đang diễn kịch , ông nội nam chính chắc chắn cảm thấy mãn nguyện, cho nên mới tiếp tục chịu đựng đau đớn như nữa.

Mục Đình im lặng hồi lâu, bỗng giơ tay vỗ vỗ đầu cô, ánh mắt sắc lạnh về phía trợ lý Chung: "Ngày mai hãy công bố tin tức, đêm nay thấy bất kỳ phóng viên nào lọt đây."

"Rõ!" Trợ lý Chung lập tức xuống phân phó.

Mục Dịch tựa ở cửa, ánh mắt phức tạp phụ nữ đang đau lòng thôi ở bên trong. Anh hiểu nổi, tại đối với ông nội cô thể quan tâm như , mà đối với lạnh lùng đến thế.

"Vậy Mục tổng... ngày mai tổ chức họp hội đồng quản trị ?" Một cổ đông lên tiếng với sắc mặt ngưng trọng.

Trong phút chốc, những khác cũng đều nghiêm túc hẳn lên. Thực cũng gì trì hoãn nhiều, ngoại trừ cổ phần trong tay chủ tịch thì Mục tổng là nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Cho dù chủ tịch để bộ cổ phần cho một khác thì Mục Đình vẫn thể thu mua các cổ phần nhỏ lẻ, dù thế nào công ty vẫn do quyết định.

Tiến lên đắp tấm vải trắng cho ông lão, Mục Đình nhíu mày, hồi lâu mới những khác: "Hai giờ chiều mai họp hội đồng quản trị, bên phía thị trường chứng khoán cũng cần chú ý."

"Rõ , về phía dư luận chúng cũng sẽ kiểm soát." Vị cổ đông gật đầu.

lúc , vị luật sư mặc vest trong góc bỗng dậy, thấy thời điểm thích hợp mới nghiêm giọng : "Thưa các vị, theo ý nguyện của Mục lão , di chúc sẽ công bố ngày thứ bảy tang lễ, mời các vị mặt đúng giờ."

 

Loading...