Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 16: Mâu thuẫn

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:28
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mí mắt trợ lý Chung nhảy dựng lên, lén vẻ mặt sếp , lòng đầy kinh ngạc. Là nhầm, hiểu sai ?

Thẩm Huyên cũng ngơ ngác ngẩng đầu lên, cảm giác như ảo giác. Câu đó của nam chính là ý gì đây?

"Cái đó... tiền em trả nhé." Cô nhịn nhấn mạnh thêm nữa.

Cái gì túi thì chuyện nôn , cuộc hôn nhân kiểu gì cũng bỏ, nếu ai cốt truyện "cho cô bay màu" .

Liếc qua gương mặt nhỏ bé đang nghiêm túc , Mục Đình bước tiếp gì. Trong trí nhớ của , nhà họ Thẩm đối xử với cô tệ, giờ đây trong mắt cô chỉ là tiền thế .

Không ngoài dự đoán, họ đến phòng họp, nơi các bác sĩ bắt đầu nghiên cứu bệnh tình. Thẩm Huyên hiểu đống thuật ngữ chuyên môn đó nên quyết định ngoài ăn gì đó, sẵn tiện gọi điện báo tin cho ông nội .

Phía thang máy khách đông quá, lấy thẻ nên Thẩm Huyên ké thang máy nhân viên y tế với một bác sĩ. Khi gọi điện cho ông nội, xong ông cũng thở dài thổn thức.

"Ông bạn già họ Mục đối xử với cháu lắm, cháu hãy dành thời gian bầu bạn với ông nhé. Ta thì qua đó , dạo công ty bận quá, cái thằng họ nên của cháu chẳng tích sự gì. Ta từng tuổi chẳng chống đỡ bao lâu, khéo theo lão già họ Mục mất thôi."

Nghe giọng già nua qua điện thoại, Thẩm Huyên vội vàng trấn an: "Ông cái gì ạ, chả thấy câu nào ho cả. Suốt ngày bảo cháu ăn giữ kẽ, cháu thấy ông cũng chẳng hơn gì cháu ."

Nói thì nhưng Thẩm Huyên lo thật. Trong truyện, nguyên nữ phụ nam phụ đưa tù nhưng ông nội cô chẳng hề xuất hiện, ngay cả lời mắng mỏ cũng . Sự đời khó đoán, cô sợ kết cục nhất sẽ xảy . Hiện giờ cô chỉ còn mỗi ông nội là chỗ dựa, nếu ông chuyện gì thì cô thực sự sẽ thành kẻ cô độc.

"Cái con nhãi , giờ gan to lắm , suốt ngày chạy đông chạy tây chẳng thấy mặt mũi , cũng chẳng thèm đến lấy một cái. Ta thấy cháu còn với lão già họ Mục hơn đấy." Giọng trong điện thoại chút hờn dỗi.

Thẩm Huyên chỉ trừ, đúng lúc cửa thang máy mở , cô bước : "Rõ ràng là ông bảo cháu sang bầu bạn với nhiều hơn, giờ thế... Á——"

Cảm giác thứ gì đó nóng hổi chạm , cô vội lùi mấy bước. Trên váy bỗng xuất hiện một vệt chất lỏng màu nâu đậm, mà mặt cô lúc là hai gương mặt quen thuộc.

Đang định lên tiếng xin , thấy là cô, Chu Thất Thất lập tức hừ nhẹ một tiếng: "Thật ngại quá, cứ tưởng đại tiểu thư chỉ thang máy VIP bên , ngờ cũng lúc hạ chung thang máy với nhân viên y tế đấy."

Hít sâu một , Thẩm Huyên tắt điện thoại, cúi đầu vệt bẩn váy, khẽ mỉm đáp: "Đối với , thang máy nào cũng như thôi. Sao thế, trong mắt cô ngay cả cái thang máy cũng phân chia sang hèn cao thấp ?"

Tô Họa bên cạnh lập tức kéo tay bạn lắc đầu, cúi đầu xin Thẩm Huyên: "Thực xin , Thất Thất ý gì ạ."

"Tiểu Họa!" Chu Thất Thất phẫn uất : "Tớ bảo với , loại chính là do phụ nữ giở trò lưng đấy. Cậu chỉ vô ý đụng trúng cô một chút mà cô nhắm như thế, còn xin hạng hẹp hòi gì!"

Nói đoạn, cô bỗng hất cằm, dõng dạc: "Vừa là chính cô đường nên mới đụng , chuyện trách ai ?"

Nghe những lời , mặt Tô Họa đầy vẻ đồng tình, nhưng tiếc là Chu Thất Thất chẳng mảy may để ý. Ngược , Thẩm Huyên chọc cho tức . Cô nhận nữ phụ nguyên tác ác độc cũng lý do, bởi vì những kẻ thực sự đáng ghét.

"Vậy ? Hay là để nhờ bệnh viện trích xuất camera đoạn nhé?" Thẩm Huyên mỉm thản nhiên, ánh mắt lướt qua mấy vị bác sĩ chung thang máy: "Bác sĩ Hứa, các thấy gì ?"

Dứt lời, mấy vị bác sĩ , một nữ bác sĩ lớn tuổi lên tiếng : "Vừa đúng là vị tiểu thư đ.â.m thật, camera chắc chắn cũng ghi thôi."

Chưa bàn đến phận của Thẩm tiểu thư, họ cũng là sự thật, đúng là phía bên đ.â.m .

Sắc mặt Chu Thất Thất lập tức tái mét, cô cho rằng những bác sĩ thấy Thẩm Huyên tiền nên mới hùa theo giúp.

"Vị tiểu thư , bận lắm, thích đây đôi co vô ích . Cái váy của cũng chẳng đáng bao nhiêu, cô trả tiền mặt chuyển khoản?" Thẩm Huyên giơ tay xem giờ.

Thấy , Tô Họa vội vàng lấy ví , vẻ mặt áy náy: "Thành thật xin , chúng xin bồi thường ạ."

Chuyện vốn là của bọn họ. Hơn nữa cô ngóng , đây chính là phu nhân tổng tài của tập đoàn sếp , đối phương thể rảnh rỗi mà so đo chi li, chắc chắn là Thất Thất hiểu lầm .

"Người đ.â.m cô, bồi thường cơ." Thẩm Huyên liếc Chu Thất Thất, nhướng mày: " , cũng chẳng kẻ keo kiệt, nếu cô tiền thì thôi , thích khó khác."

"Ai tiền!"

Như chạm dây thần kinh nhạy cảm, Chu Thất Thất lập tức rút từ trong túi một chiếc ví hoạt hình màu hồng, mặt mày căng thẳng: "Bao nhiêu tiền cô cứ ! Đừng ở đây mà bằng nửa con mắt!"

Khóe môi khẽ nhếch, Thẩm Huyên chẳng hề giận dữ: "Cũng đắt , năm vạn tệ ( 170 triệu VNĐ) thôi. Đây là mẫu mới nhất của mùa thu năm nay đấy. , Tô tiểu thư đây học thiết kế, chắc chắn là rõ hơn ."

Tô Họa vốn chú ý, giờ kỹ sắc mặt bỗng trắng bệch. Cô đương nhiên nhận đây là mẫu váy mới của thương hiệu Đan Lệ, mới mắt thị trường đầy nửa tháng.

Chu Thất Thất cũng biến sắc, thấy phản ứng của Tô Họa là Thẩm Huyên điêu. Trong phút chốc, bàn tay cầm ví của cô siết chặt . Năm vạn tệ, bộ tiền tiết kiệm của cô cũng nhiều đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-16-mau-thuan.html.]

" , thích khó khác. Hoặc là cô lời xin , hoặc là thôi ." Thẩm Huyên chằm chằm đối phương.

Phải thừa nhận rằng, cảm giác "nữ phụ ác độc" thật sự sướng! Cô thích những kẻ tự cho là thanh cao cúi đầu !

" sẽ trả ."

Một giọng nam ôn hòa bỗng truyền tới. Một đàn ông mặc áo blouse trắng sải bước hành lang. Anh đeo kính gọng đen, trông nhã nhặn lịch thiệp. Ánh mắt khi lướt qua Tô Họa phần dịu dàng, mỉm Thẩm Huyên.

" xin bọn họ. Tiểu thư cứ để tài khoản, lát nữa sẽ chuyển tiền qua." Anh tỏ vẻ hối .

"Bác sĩ Từ." Mấy vị bác sĩ kinh ngạc, ngờ quen hai cô gái . đắc tội với Thẩm tiểu thư là lựa chọn sáng suốt, cô chính là phu nhân của tổng tài Mục thị.

"Anh Lâm... em thể phiền mãi ." Tô Họa tỏ vẻ kháng cự.

Nhìn lướt qua bảng tên n.g.ự.c đối phương, lòng Thẩm Huyên dấy lên một cảm xúc khó tả. Không ngờ gặp "nam thứ ba" Từ Mộc Lâm ở đây. Cô suýt quên mất bà nội của nữ chính bệnh cần phẫu thuật, và thanh mai trúc mã luôn là hỗ trợ. "nam thứ ba" mãi mãi chỉ là "nam thứ ba", cuối cùng vẫn nữ chính phát "thẻ " thôi.

Cũng chẳng rảnh xem hai họ tình tứ, Thẩm Huyên lập tức lướt qua bọn họ: "Để tiền mặt ở quầy lễ tân là , lát nữa sẽ qua lấy."

Có tiền tội gì lấy, dù thích hùng cứu mỹ nhân thì cô cứ thành cho .

Ra khỏi bệnh viện, chẳng còn tâm trạng ăn uống, Thẩm Huyên mua ngay một bộ đồ khác để . Cảm giác hôm nay vận may của đúng là quá tệ: chỉ lộ tin ly hôn, khiến ông nội cấp cứu, giờ còn đụng mặt cả nữ chính lẫn nam phụ. là năm xui tháng hạn.

Khi phòng phẫu thuật, ca mổ dường như kết thúc. Dù tuổi ông cao, thể đại phẫu, chỉ là cấp cứu tạm thời thôi. Tuy nhiên ngoài hành lang vẫn đông nghịt của Mục gia, ai nấy cô bằng ánh mắt khinh miệt, nhưng còn ai dám mở miệng mỉa mai nữa.

Đẩy cửa phòng bệnh, Mục Đình mặt ở bên trong, đang gì đó với ông cụ. Có lẽ do mổ xong nên ông tỉnh táo, mắt chỉ lim dim, vẫn cắm đầy dây nhợ thiết .

Thấy cô , trợ lý Chung cũng lẳng lặng ngoài. Thẩm Huyên bên giường bệnh gì, lúc lời dường như đều vô nghĩa.

"Mục Dịch... thật ?"

Một lát , giường bệnh yếu ớt lên tiếng, nhịp thở vô cùng nặng nề.

Chuyện gì đến cũng đến, Thẩm Huyên cúi đầu ấp úng chẳng giải thích . Cô đương nhiên phủ nhận, nhưng ông cụ ngốc mà tin lời dối vụng về đó.

"Cháu sẽ lời ông." Mục Đình thản nhiên đáp, giọng trầm thấp: "Trước ... là cháu đúng."

Ông lão vốn đang thoi thóp bỗng mở bừng mắt, trân trối hai , thở càng lúc càng dồn dập.

Thẩm Huyên ngây , thầm nghĩ chắc chỉ đang an ủi ông nội thôi. Cô cũng gượng tiến lên nắm lấy tay ông: "Ông yên tâm , bọn cháu giờ đang lắm. Cho nên ông nhất định khỏe , chẳng ông còn thấy chắt của chào đời ?"

Nói xong, cô thẹn thùng cúi đầu, cảm giác trấn an bệnh mà chuyện gì cũng dám thốt .

Mục Đình cô, bàn tay to lớn bỗng nắm lấy cánh tay thanh mảnh của cô, ánh mắt dừng ông nội: "Huyên Huyên đúng đấy ạ."

Thẩm Huyên: "..."

Đừng thế, nam chính đại nhân! Trái tim nhỏ bé của chịu nổi !

Có lẽ do còn sức để chất vấn nữa, ông cụ khẽ hai tiếng. Sau đó y tá kiểm tra và thông báo đây quá lâu.

Thấy , Thẩm Huyên vội vã ngoài, cảm giác da gà da vịt nổi hết cả lên.

Vừa thấy hai tới, Lưu Mỹ Vân kìm mỉa mai: " thật nhé, hạng lăng nhăng quyến rũ như cô mà xứng bước chân cửa Mục gia chứ."

Đừng tưởng bà , ông cụ cư nhiên còn để tài sản cho con nhãi , hạng ngoài như cô dựa cái gì chứ!

" thế, còn thông đồng với thằng ranh Mục Dịch , thật là bôi tro trát trấu mặt gia đình!"

Bước chân khựng , Mục Đình lạnh lùng liếc đám đông, sang dặn dò mấy vệ sĩ ở hành lang: "Những từ nay về cho nữa."

Nghe , đám lập tức nháo nhào lên: "Anh ý gì hả? Có ai đối xử với bề như ?!"

Thẩm Huyên vội vàng theo . Mấy vệ sĩ lập tức tiến đến kéo . Mục Đình chẳng thèm dừng bước, giọng lạnh nhạt: "Lôi hết ."

 

Loading...