Hồi ký tự cứu của một thiếu nữ - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-04-23 03:44:41
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25

“Cô Lâm, đây là tiền em… trả cho cô. Em gửi thêm một chút, mong cô đừng từ chối. Coi như tấm lòng nhỏ của em gửi tặng Tiểu Sâm.”

Cô Lâm định từ chối, nhưng thấy thái độ tôi kiên quyết nên cuối cùng vẫn nhận.

Cô từng chia sẻ với tôi rằng: Em bé là một bé gái.

“Bé tên là Tần Sâm, ‘Sâm’ mang nghĩa là trân bảo.”

Cô Lâm mỉm cười, “Cô sẽ bảo vệ con bé thật tốt.”

“Gần đây có nhiều người liên hệ nói muốn hỗ trợ em, trường đại học cũng có học bổng. Họ sẽ giám sát để cộng đồng và chính quyền chắc chắn rằng khoản tiền đó thực sự đến tay em. Ba mẹ em không dám lấy đâu. Không ai có thể ép em phải đưa.”

Cô Lâm dịu dàng xoa đầu tôi.

“Nam Trúc, chúc mừng em.”

“Cô ơi, sao cô lại…”

Thật ra câu hỏi này tôi vẫn luôn muốn nói ra.

Tại sao cô Lâm, rõ ràng đã bước ra được rồi, lại còn quay về nơi này?

Rõ ràng thế giới ngoài kia rộng lớn và sáng sủa hơn nhiều.

“Vì cô yêu việc dạy học.

“Và em biết không? Những gì mỗi người đạt được đều là kết quả từ vô vàn cơ hội và lựa chọn chồng chéo. Trước kia, cô cũng từng gặp được một người… thầy tuyệt vời như thế.”

Trước khi chặn Giang Tống, tôi nhận được tin nhắn cuối cùng từ anh ấy:

【Em từng thích tôi sao?】

Tôi nhìn dòng chữ ấy một lúc lâu, khẽ mỉm cười.

Con người không thể tự lừa dối chính mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-22.html.]

Tôi không thể phủ nhận cảm giác hụt hẫng khi bị anh ấy hắt cả chai bia lên người, khi nhìn anh bước về phía một người con gái khác.

Tôi cũng không quên được cái đêm mà tôi sụp đổ bật khóc vì chờ mãi một tin nhắn không tới.

Và càng không thể tự lừa mình rằng ban đầu tiếp cận Giang Tống hoàn toàn không liên quan gì đến Hạ Noãn Noãn.

Nhưng chẳng ai có thể lớn lên mà không để lại vài tiếc nuối tuổi trẻ.

Có lẽ con đường vòng đó, chính là phần dại khờ và thiếu kiên định mà tôi buộc phải đi qua.

Về sau, tôi thấy bạn học nói trong nhóm rằng Giang Tống có thể sẽ học đại học ở Hải Thị, cũng có khả năng anh ấy sẽ chuẩn bị thêm một năm để du học.

Nhưng tất cả những điều đó, không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi tiếp tục duy trì tài khoản cá nhân trên mạng, như những gì tôi từng nói trong buổi phỏng vấn.

Tôi sẽ vững vàng bước tiếp trên con đường này, và nếu có thể, tôi cũng muốn trở thành bức tường chắn cho nhiều người khác.

Sau này, những người tôi từng căm ghét rồi cũng sẽ già đi.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nếu họ cần trợ cấp dưỡng già, tôi sẽ chu cấp đúng theo mức tối thiểu của luật pháp.

Họ sẽ không còn ảnh hưởng đến tôi dù chỉ một chút.

Giống như lời cô Lâm từng nói: Những ngọn núi tưởng chừng không thể vượt qua khi ta còn trẻ, thật ra cũng chẳng cao đến vậy.

Chúng ta rồi sẽ tìm được con đường của mình.

Những lầm lỡ sẽ được nội tâm kiên định chỉnh sửa lại.

Chúng ta sẽ dần trở nên trọn vẹn theo năm tháng.

Càng sống nơi không thấy ánh sáng, ta càng phải trưởng thành một cách mãnh liệt.

Có người biến mất trong cơn mưa xối xả của tuổi trẻ, còn những ngày tháng về sau, sẽ chỉ còn trời quang mây tạnh.

— Hoàn —

Loading...