Kỳ thi thử lần thứ nhất, tôi làm bài trong trạng thái đầu óc trống rỗng, gần như cả nửa tờ đáp án là điền đại.
Nhưng tôi vẫn nhớ các câu trả lời, về nhà tra soát lại.
685 điểm.- Hạng nhất toàn khối.
Đề thi thử đầu tiên thường là đề khó nhất, nhằm khiến học sinh lớp 12 sớm “hoàn hồn” quay lại đường đua.
Nhất Trung đã là trường cấp ba top đầu của thành phố.
Nghe nói, thủ khoa toàn tỉnh cũng chỉ được 705 điểm.
705… Tôi vẫn còn kém 30 điểm.Kỳ thi thử thứ hai: 698. Thứ ba: 709.
Đến nước này, cả những đứa vốn không chịu học cũng bắt đầu “rụng não”.
Tất cả như cùng bị hòa tan trong không khí căng thẳng của lớp học.
Đôi mắt nhìn lên bảng đen, đầy hoang mang và hoài nghi.
Mấy lần, cô Trương – giáo viên chủ nhiệm – như muốn nói gì đó với tôi, nhưng rồi lại chỉ thở dài.
Khoảng thời gian nước rút cuối cùng này, không có sự quấy rầy từ Giang Tống.
Tôi như một miếng bọt biển bị hong khô lâu ngày, giờ được thả lại vào nước, hấp thu kiến thức một cách điên cuồng.
Tuổi trẻ chính là thế.
Khi trong tim có mục tiêu, có lý do để cố gắng, mọi cảm xúc xốc nổi bỗng trở nên… không đáng nhắc tới.
Trong thời gian ấy, tôi chỉ về nhà đúng hai lần.
Nam Gia Bảo giờ đã vào cấp hai, nhưng kết quả còn tệ hơn lúc học tiểu học.
Thế mà mẹ tôi như bị trúng tà:
“Thằng bé thông minh lắm, chỉ là chưa ‘mở khóa’. Biết đâu thi vào cấp ba lại phát.”
Bà hết thuốc này đến thuốc kia, không biết đã cho nó uống bao nhiêu bài thuốc dân gian quái dị.
Tôi chỉ im lặng nhìn bà mê tín đến độ dọn cả mâm thờ lên trường cho nó.
Đến sát ngày thi đại học, tôi mới quay về lấy sổ hộ khẩu.
Trời hè nóng nực, nhà mở toang cửa chính, chỉ còn cánh cửa lưới chắn muỗi.
Nói chuyện trong nhà – cả xóm nghe được.
Mấy bà hàng xóm xúm vào:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Ơ, con bé về rồi kìa! Mấy tháng nay không thấy mặt, chắc ở nhà bạn trai?”
“Lần trước thằng đẹp trai chờ dưới lầu là bạn nó hả? Nhìn giàu phết. Nghe bảo việc của ông Nam cũng do nó xin đấy?”
“Gái lớn có khác. Có phúc là vẫn nhớ đến nhà!”
“Nhà họ Nam này đúng là lên hương rồi!”
“Thi đại học làm gì nữa? Có người nuôi rồi còn gì.”
“Con gái học giỏi thì có ích gì? Không bằng gả chồng tốt.”
“Số con bé tốt thật…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoi-ky-tu-cuu-cua-mot-thieu-nu/chuong-18.html.]
Mẹ tôi chửi đổng, nhất quyết không đưa sổ hộ khẩu cho tôi:
“Đồ không biết xấu hổ! Người ta chơi chán rồi mà bụng mày còn chẳng có động tĩnh gì!
Không tranh thủ có thai đi để mà ‘mẹ nhờ con quý’ à?
Người ta lên đại học rồi còn nhớ đến mày chắc? Đồ đầu óc hồ đồ!”
“Thi cử cái gì? Ở nhà phụ mẹ đi! Mẹ mày sắp c.h.ế.t vì mệt rồi đấy!”
Tôi bất giác run rẩy:
“Anh ấy nói… sau này bọn con sẽ học cùng một trường. Con cần có điểm thi đại học…”
Cha tôi đang hút thuốc, nghe vậy thì đạp mẹ tôi một cái, lên tiếng:
“Đi lấy sổ hộ khẩu cho nó.”
“Không ngăn mày thi. Cứ thi cho tử tế.
Mấy chuyện khác… thi xong rồi tính.”
Tôi ôm sổ hộ khẩu lao ra ngoài, mới nhận ra mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Tôi thuê một khách sạn gần trường thi. Lúc này rồi, không thể tiếc tiền.
Tôi không được phép để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Nếu phải bắt đầu lại từ đầu, tôi không chịu nổi nữa.
Tối trước ngày thi, Giang Tống gọi điện.
Anh chắc đang hút thuốc.
“Nam Trúc… Anh nhớ em lắm.”
“Ừm.”
“Thi xong là được rồi. Sau đó, cùng một trường đại học, chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày.”
“Ừ.”
Hôm ấy là một ngày rất đẹp. Trời trong, sao sáng.
Những ngày thi trôi qua rất nhanh.
Tôi chú ý từng ngụm nước, từng bữa ăn.
Chỉnh điều hòa trước giờ ngủ, đúng giờ là tắt.
Những việc bình thường… là bố mẹ sẽ lo.
Còn tôi—phải tự mình lo liệu tất cả.
Và rồi cuối cùng, tiếng trống kết thúc môn thi cuối cùng vang lên.
Tôi thu dọn bút vở, rời khỏi phòng thi với đầu óc lơ mơ.
Trước mắt là tán cây xanh thẫm dưới ánh nắng rực rỡ.
Tôi biết… mùa hè đã thật sự đến rồi.