Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:57
Lượt xem: 1,002
"Vừa rồi cảm ơn ngài, nếu không có Triệu đại nhân ra tay cứu giúp, e là đã xảy ra chuyện rồi." Phó Tri Ngu ngồi xổm xuống, lấy khăn tay lau đi những vết bẩn trên mặt cô bé.
Triệu Như Chương thản nhiên nói: "Đứng ngoài cuộc không phải là điều quân tử nên làm, ta chỉ là tiện tay mà thôi. Công chúa thân là kim chi ngọc diệp, còn bằng lòng xả thân cứu người, thật khiến tại hạ bội phục."
"Ta đâu có cứu được." Phó Tri Ngu véo nhẹ má cô bé.
Nàng lau sạch mặt cô bé, nhẹ nhàng vỗ về.
Tiểu cô nương cong mày, dù quần áo dính đầy tro bụi, có chút nhăn nhúm, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ hoạt bát xinh đẹp của nàng ấy.
Triệu Như Chương cúi đầu, do dự một chút, chỉ vào má phải của nàng, nhắc nhở: "Công chúa, chỗ này trên mặt người có vài vết tro."
Phó Tri Ngu tò mò sờ vào chỗ hắn chỉ, trên mặt lại xuất hiện thêm hai vệt bẩn.
Cô bé kéo khăn tay trong tay nàng, Phó Tri Ngu buông tay đưa khăn cho nàng ấy.
Nàng ấy cầm khăn, cố gắng kiễng chân, bàn tay mũm mĩm cọ xát trên mặt Phó Tri Ngu.
"Hóa ra là muốn lau mặt cho ta à." Phó Tri Ngu mỉm cười đưa mặt lại gần, để nàng ấy dễ lau hơn.
Phi lễ chớ nhìn.
Triệu Như Chương quay người đi, bắt đầu hỏi xem có ai làm mất con gái không.
Cô bé đã quên đi nỗi sợ hãi vừa rồi khiến nàng ấy khóc thét, tìm thấy niềm vui mới từ việc lau mặt cho vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt, lau từ má dính đầy tro bụi đến gương mặt trắng nõn mịn màng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Tri Ngu kiên nhẫn hỏi tên phụ mẫu cô bé, nhưng cô bé ấp úng không nói ra được tên đầy đủ, càng không biết chức quan của phụ thân mình.
Nàng gọi một tiểu thái giám đi ngang qua, muốn nhờ hắn đưa cô bé đi tìm người nhà, nhưng nàng ấy nhất quyết không buông tay, nắm chặt váy Phó Tri Ngu đến nhăn nhúm.
"... Thôi vậy." Phó Tri Ngu không yên tâm để một mình cô bé ở lại đây, nói với Phương Thụy, "Ta đưa nàng về cùng."
Phó Tri Ngu không dám nhìn cảnh tượng cấm quân xử lý xác sói, cúi đầu vội vàng đi qua.
Các ngự y và tiểu đồng đang chăm sóc người bị thương, Phó Tri Ngu thấy hai nội thị dìu Diêu Hành đi ngang qua, hắn say bí tỉ, ngay cả lúc hỗn loạn vừa rồi cũng không thể khiến hắn tỉnh rượu, bước chân loạng choạng, lảo đảo đi qua.
Màn che của lều được vén lên một nửa, Phó Tri Ngu gọi "Hoàng huynh", không thấy ai trả lời, liền vén rèm bước vào, miệng vẫn không quên dặn dò cô bé: "Vào trong đừng nói linh tinh, phải đợi huynh ấy nói chuyện rồi muội mới được lên tiếng, biết chưa?"
Cô bé gật đầu, Phó Tri Ngu mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sững sờ tại chỗ.
Phó Toại Chi cởi trần, để lộ nửa thân trên, sau lưng có hai vết cào, vết thương không sâu, hơi rỉ máu.
Ngự y đang bôi thuốc cho hắn, thấy công chúa xông vào, ngập ngừng nhìn hắn.
Mặt Phó Tri Ngu đỏ bừng, vội vàng quay lưng lại.
Nàng nghe thấy tiếng ngự y thu dọn đồ đạc, không lâu sau liền xách hòm thuốc đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-43.html.]
"Hoàng huynh?" Phó Toại Chi khẽ nheo mắt, đọc lại một cách thích thú, "Muội chưa từng gọi ta như vậy trước mặt người khác."
Phó Tri Ngu không dám đối mặt với đôi mắt ngây thơ trong veo của cô bé, bèn lấy tay che mặt: "Vậy sao huynh không lên tiếng, muội không biết huynh ở trong."
Nàng nghe thấy Phó Toại Chi cười khẽ vài tiếng, sau đó là tiếng quần áo sột soạt.
Đợi đến khi tiếng động dừng lại, nàng mới quay người lại.
Mái tóc đen xõa xuống vai, Phó Toại Chi sắc môi hơi nhợt nhạt, vẻ mặt mệt mỏi.
Cô bé không biết thân phận của hắn, cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn mình, sợ hãi túm lấy Phó Tri Ngu.
Phó Toại Chi hỏi: "Tiểu nha đầu này từ đâu đến?"
Phó Tri Ngu kể lại đầu đuôi câu chuyện, Phó Toại Chi nhíu mày: "Chắc là người nhà của vị đại thần nào đó."
"Nàng ấy không biết tên phụ mẫu, cũng không biết chức quan..." Phó Tri Ngu lúng túng, "Muội không yên tâm để nàng ấy ở lại một mình, nên đành đưa đến đây."
Phương Thụy vâng dạ bước vào, Phó Toại Chi chỉ vào cô bé, nói: "Đi hỏi xem nhà ai làm mất con."
Lực ôm lấy chân nàng đột nhiên mạnh hơn, Phó Tri Ngu xoa đầu cô bé, liền nghe thấy Phó Toại Chi chậm rãi nói: "Sao, không muốn đi?"
Cô bé ghi nhớ lời dặn của Phó Tri Ngu, không nói gì, nhưng gật đầu lia lịa.
"Hay là để nàng ấy..."
Lời Phó Tri Ngu bị cắt ngang, Phó Toại Chi lạnh lùng liếc Phương Thụy: "Còn đứng đó làm gì?"
Phương Thụy giật mình, bước tới bế cô bé ra khỏi lều.
Phó Tri Ngu khẽ thở dài, ngước mắt lên, trên má vẫn còn chút ửng hồng chưa tan.
Khi hắn giương cung, đứng bên cạnh, Phó Tri Ngu có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trên mũi tên, nhưng tận mắt nhìn thấy những đường nét ẩn giấu dưới lớp áo, lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác.
Hình như hắn đã biết chuyện hỗn loạn vừa xảy ra bên ngoài, bước đến trước mặt Phó Tri Ngu, hỏi: "Có bị thương không?"
"Không có." Phó Tri Ngu lắc đầu, "Vết thương trên lưng huynh là..."
Không giống vết cào của sói.
"Có người tập kích."
Phó Tri Ngu mở to mắt kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Ai?"
"Một tên lính quèn, đã bị g.i.ế.c tại chỗ." Phó Toại Chi không mấy để tâm.
Phó Tri Ngu hoảng hốt, ánh mắt dừng lại trên vết thương đỏ trên mặt hắn: "Vết thương trên mặt, đã bôi thuốc chưa?"