Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:24
Lượt xem: 1,116

Diêu Hành không quen biết Trương Thế Hành, nhưng công chúa có vẻ quen biết hắn, cũng khom người hành lễ: “Hóa ra là người quen của công chúa, tại hạ Diêu Hành.”

Trương Thế Hành ừ một tiếng, coi như đáp lại hắn. Hắn không mặc quan phục cũng không đeo ngọc bài, ăn mặc bình thường, Diêu Hành cảm thấy mình bị coi thường, trong lòng không cam tâm, nhưng trước mặt công chúa lại không thể nói gì thêm.

Hắn nhìn mấy con ngựa bên cạnh, lông bóng mượt, hơn nữa có vẻ đã được huấn luyện, có người lạ đến gần cũng không hoảng sợ, vẫn đang yên tĩnh uống nước.

Phó Tri Ngu bị một con ngựa lông trắng như tuyết thu hút ánh nhìn, chỉ vào nó hỏi Trương Thế Hành: “Trương đại nhân, con này có chủ nhân chưa?”

“Chưa.” Trương Thế Hành lạnh nhạt nói, “Nếu công chúa thích, tặng cho công chúa cũng được.”

Phó Tri Ngu vui mừng nhận lấy dây cương: “Đa tạ!”

Trương Thế Hành thầm nghĩ, người cảm ơn ta làm gì, cảm ơn Bệ hạ mới đúng.

Con ngựa này nhỏ hơn con của Diêu Hành một vòng, dưới sự hướng dẫn của Trương Thế Hành, Phó Tri Ngu rất nhanh đã học được cách lên ngựa, ngồi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa.

Diêu Hành vốn định tự mình dạy công chúa cưỡi ngựa, kết quả bị Trương Thế Hành cướp mất, còn phải thừa nhận, vị “Trương đại nhân” mà hắn không quen biết kia dạy cưỡi ngựa rất dễ hiểu, Phó Tri Ngu thử hai lần đã có thể không cần hắn giúp đỡ, tự mình lên ngựa.

Trương Thế Hành vuốt ve bạch mã, trao dây cương cho Phó Tri Ngu: "tính tình nó rất hiền lành, công chúa đừng dùng sức quá khi kẹp bụng ngựa là được." Hắn liếc mắt nhìn Diêu Hành, như đang cảnh cáo: "Công chúa mới tập cưỡi, cứ thong dong dạo chơi trên bình nguyên là được rồi."

Nói xong, Trương Thế Hành dắt số ngựa còn lại rời đi.

Hắn vừa đi, Diêu Hành liền thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của Trương đại nhân nhìn hắn đầy áp lực, khiến hắn bất giác nảy sinh vài phần chột dạ.

Trương Thế Hành trở về trường đua, người hầu thấy thiếu mất một con ngựa, nhịn không được cười: "Vất vả cho Trương đại nhân rồi."

"Làm việc cho bệ hạ, đây có là gì đâu." Trương Thế Hành nhớ lại lời dặn dò của bệ hạ mấy ngày trước.

Thực ra con bạch mã kia là con có phẩm chất và tính cách tốt nhất, cũng là món quà mà bệ hạ dự định ban tặng cho công chúa ngay từ đầu, nhưng cứ cố ý bảo người ta chọn thêm hai con ngựa màu khác nữa, đặt cùng với bạch mã.

Bệ hạ nói công chúa thích động vật màu trắng, quả nhiên, công chúa vừa nhìn đã chọn bạch mã, những con khác cũng chẳng hỏi han gì.

Tặng quà mà còn vòng vo tam quốc, chẳng lẽ trong cung không còn nội thị nào nữa hay sao, ban thưởng đồ vật mà cũng phải phức tạp đến vậy.

Trương Thế Hành không thể hiểu được suy nghĩ của hoàng đế.

Tóm lại hắn đã hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao phó, để công chúa được như ý cưỡi ngựa dạo chơi trên thảo nguyên.

Phó Tri Ngu lần đầu tiên cưỡi ngựa, Diêu Hành tay trái dắt ngựa của mình, tay phải dắt bạch mã của nàng.

Hắn cố ý đi loanh quanh lều trại, để mọi người thấy hắn và công chúa ở riêng với nhau, thỉnh thoảng lại quay đầu nói chuyện với Phó Tri Ngu, kể rất nhiều chuyện thú vị chọc nàng cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-39.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Mặt trời lặn về tây, gió trên thảo nguyên thổi vào người có chút lạnh, Phó Tri Ngu ăn mặc mỏng manh, trên lưng ngựa hắt hơi vài cái, đề nghị dừng lại ở đây.

Diêu Hành vui vẻ đồng ý, một đường đưa nàng về gần lều trại.

Hà Nguyệt bưng chậu đồng đến, tỉ mỉ rửa tay và mặt cho nàng, vừa hỏi: "Vị lang quân kia là ai, sao lại đưa điện hạ về?"

Phó Tri Ngu kể lại những chuyện đã gặp hôm nay.

Hà Nguyệt cau mày, nhắc nhở: "Tiếp cận người chắc chắn có dụng ý khác, điện hạ vẫn nên đề phòng bọn họ, ai ai cũng giống như yêu tinh vậy."

Phó Tri Ngu cúi mắt, tự mình lấy khăn khô trên giá: "Ta đương nhiên biết hắn có ý gì."

Hà Nguyệt hơi sững sờ.

"Dù sao nói cho cùng ta cũng phải tìm người để gả, giúp hoàng huynh lôi kéo nhà phu quân thôi." Hôm nay nàng đã nắm dây cương, khi lau ngón tay càng cẩn thận hơn, "Thà rằng bị chỉ hôn cho người hoàn toàn không quen biết, cũng chẳng biết hắn trông như thế nào, chi bằng ta tự chọn người vừa mắt còn hơn."

Hà Nguyệt không nói nên lời.

Phó Tri Ngu hỏi ngược lại nàng: "Diêu Hành tướng mạo tuấn tú, tính tình có vẻ cũng không tệ, ngoại trừ tạm thời chưa quen biết, còn chỗ nào không tốt?"

"Vậy cũng phải bệ hạ gật đầu mới được."

Nhắc đến Phó Toại Chi, nàng liền nhíu mày.

Nàng cố ý tránh mặt Phó Toại Chi, nhưng trong nhiều trường hợp khó tránh khỏi gặp mặt.

Dù Phó Tri Ngu cố gắng phớt lờ, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hắn luôn dừng trên người nàng, như kẹo mạch nha, thế nào cũng không thể gạt bỏ.

Nàng đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không đoán ra Trương Thế Hành là cố ý đứng ở đó để nàng phát hiện.

Chắc chắn là Phó Toại Chi bảo hắn làm việc này!

Phó Tri Ngu hừ một tiếng, ném khăn mặt vào chậu, làm b.ắ.n lên một chút nước, rơi xuống thảm.

Cuộc đi săn kết thúc, thu hoạch rất phong phú.

Các cung nữ đi thu dọn kiểm kê con mồi, chuẩn bị xử lý để làm món ăn trong bữa tiệc tối nay.

Phó Toại Chi lật người xuống ngựa, đi thẳng về lều của mình, cởi cúc áo, thay bộ quần áo dính mùi tanh của con mồi.

"Nàng ấy đã nhận con ngựa đó chưa?"

Phương Thuỵ đáp: "Nhận rồi thưa bệ hạ, công chúa yêu thích không rời tay, ngay cả roi ngựa cũng cất đi nói là không muốn dùng."

Loading...