Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 28

Cập nhật lúc: 2024-12-27 07:05:06
Lượt xem: 1,179

Phó Tri Ngu chớp chớp mắt, nhớ ra điều gì đó, bổ sung: “Cũng phải hỏi ý kiến cữu cữu nữa.”

Khi Thẩm Tu Nghi còn sống hiếm khi nhắc tới sự tồn tại của Thẩm Di, Phó Tri Ngu chỉ biết là có một người cữu cữu. Nhưng nàng biết Thẩm Tu Nghi không hay nhắc tới, chỉ là không muốn để nỗi nhớ nhà chiếm hết tâm trí, đã khó gặp mặt, có lúc cố ý không nghĩ tới thì ngược lại sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Thi thoảng nhắc tới cữu cữu của nàng, qua vài lời ít ỏi cũng có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm của hai huynh muội Thẩm gia, đến nỗi cách xa trăm dặm, điều khiến Thẩm Tu Nghi buồn phiền thở dài không phải là những điều bệ hạ suy nghĩ.

Lâu ngày nghe Thẩm Tu Nghi kể chuyện thời con gái khi nàng còn sống, Phó Tri Ngu cũng nảy sinh chút hảo cảm mơ hồ với nhà ngoại chưa từng gặp mặt.

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Phó Toại Chi.

Phượng mâu sâu thẳm, một lát sau, Phó Toại Chi cong môi, đáp ứng.

Thẩm Di bên ngoài hoàng thành đang xem xét sổ sách, bỗng nhiên cảm thấy lưng lạnh toát.

...

Đợi cung nhân tới báo công chúa đã ngủ say, Phó Toại Chi chọn ra mấy bản tấu chương, thản nhiên nói: “Mấy bản tấu chương đàn hặc Thẩm Di này, lấy hết hồ sơ qua lại gần đây của bọn họ lên đây.”

Trước kia hắn nghi ngờ là do mình nhớ nhầm, dù sao muội muội mười mấy năm không gặp, chỉ là lúc mới sinh được tiên đế bế đi gặp một lần, nhớ nhầm cũng là chuyện bình thường, lại không ngờ rằng vị Thiếu khanh Tông Chính tự xưa nay luôn an phận thủ thường lại có lúc to gan lớn mật như vậy.

Đặc biệt là tối nay tiểu cô nương thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa, khiến hắn có chút chắc chắn trong lòng, cảm thấy Thẩm Di có thể mạo hiểm vì muội muội ruột cũng không phải là không thể.

Như vậy, thái độ kỳ lạ của Thái hậu và Thẩm Di đều có lời giải thích hợp lý.

Ánh mắt Phó Toại Chi tối sầm lại.

Hắn còn nhiều lời muốn đích thân hỏi Thẩm Di.

...

Lúc trời tờ mờ sáng, Thẩm Di tiều tụy bước ra khỏi Thái Cực điện, loạng choạng đi tới bên xe ngựa, hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của hoàng đế với hắn.

Hắn đã chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên có mười mấy thị vệ xông vào. Hắn nhận ra người dẫn đầu là Trương Thế Hành Trương đại nhân, tay cầm thánh chỉ của hoàng đế bảo hắn lập tức vào gặp.

Tim Thẩm Di đập thình thịch, chưa kịp hỏi nhiều, đã bị lôi kéo không chút thương tiếc ném vào Thái Cực điện.

“Gọi Thẩm khanh tới đây vào đêm khuya, Thẩm khanh có biết là vì chuyện gì không?”

Thẩm Di khựng lại, lắc đầu phủ nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-28.html.]

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn không nghe ra được cảm xúc của bệ hạ, hơn nữa, hắn rất ít khi thấy bệ hạ nổi giận.

Nếu quân vương nổi trận lôi đình trước mặt mọi người, thì còn có thái giám và các đại thần khác khuyên can, còn Phó Toại Chi lại là người không để lộ vui buồn trên nét mặt, càng khiến người ta khó đối phó hơn, ai biết hắn nắm giữ bao nhiêu bí mật, rồi nhân lúc thích hợp xé toạc ra, khiến người ta vĩnh viễn không có chỗ chôn thân.

“Năm Thừa Đức thứ mười hai, tháng hai, Quý Xuân Nương sinh hạ một nữ nhi.”

Thẩm Di sững người, kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy ngờ vực.

“Đó là… nữ nhi của thần…”

Phó Toại Chi cười như không cười: “Nhưng lại c.h.ế.t yểu trong tã lót ngay khi vừa tròn một tuổi?”

Thẩm Di cả người cứng đờ.

“Hai năm sau Quý Xuân Nương cũng bệnh mất ở Thẩm phủ, từ đó, ngươi cho rằng ngoài ngươi ra không còn ai biết bí mật thân thế của công chúa nữa sao?”

Mỗi câu hắn nói ra, sắc mặt Thẩm Di lại càng thêm tái nhợt. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, mọi biểu cảm dù là nhỏ nhất của Thẩm Di đều bị thu vào đáy mắt.

“Cảm giác nhìn con gái ruột gọi mình là cữu cữu thế nào?”

Thẩm Di há miệng, muốn biện bạch, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Phủ nhận một câu, sẽ có mười câu chứng cứ.

Năm đó hắn hoàn toàn dựa vào muội muội được sủng ái trong cung mới có được chức quan, biết rõ cả nhà họ Thẩm đều phụ thuộc vào đứa con trong bụng muội muội. Thẩm Tu Nghi phạm kỵ xuất cung tu hành, chuyện hoang đường nhất mà hắn từng làm chính là đánh tráo con gái mình với vị công chúa đã c.h.ế.t yểu. Hắn không làm được chuyện g.i.ế.c người diệt khẩu tàn nhẫn như vậy, chỉ cho đủ bạc rồi đuổi đám nhũ mẫu và nô tỳ chăm sóc con gái đi thật xa.

Sau một hồi im lặng, Thẩm Di chậm rãi cúi người, nói: “Đều là lỗi của thần, nếu bệ hạ muốn lăng trì thần, thần cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là công chúa không biết gì về chuyện này, mong bệ hạ tha mạng cho nàng.”

Hắn thở ra một hơi, tảng đá lớn đè nặng mấy chục năm cuối cùng cũng rơi xuống.

“Nàng ấy đương nhiên không biết, tối nay còn đang nói với trẫm về người cữu cữu này của nàng.” Lời nói của Phó Toại Chi lại khiến Thẩm Di nhen nhóm chút hy vọng, run rẩy ngẩng mắt lên, nhìn thấy vẻ chế giễu trên môi bệ hạ, “Nàng ấy còn nói, sau này chọn phò mã phải để ngươi xem mắt.”

“Thần…” Thẩm Di nghẹn lời.

Ném thẳng mấy bản tấu chương xuống, Thẩm Di do dự một chút, nhặt bản gần hắn nhất lên.

Không cần đọc hết nội dung bên trong, tay hắn đã run đến mức cầm không vững.

Bên trong ghi chép rõ ràng lời khai của đám nô bộc bị hắn đuổi đi năm xưa, vạch trần vị tiểu công chúa trong cung hiện nay không phải là dòng dõi thiên tử.

Loading...