Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-01-02 06:51:42
Lượt xem: 222

Phó Tri Ngu hơi mở to mắt: "Ngài cũng không biết huynh ấy rời đi?"

"Bệ hạ làm việc không cần để người ngoài biết, phỏng chừng là có việc gì cần xử lý, nên mới không chào hỏi."

Nghe hắn nói vậy, vành tai Phó Tri Ngu nóng bừng.

Thiên tử làm việc không cần phải nói với người khác, nhưng Phó Toại Chi dính người đến mức hận không thể đem chuyện gần đây gặp ai, nói gì đều kể hết cho nàng.

Triệu Như Chương mở lời trước: "Mấy ngày trước công việc chất đống, ta không tiện rút ra, có chút chậm trễ việc học của Nhung Nhung rồi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Nó ấy à……” Phó Tri Ngu bất giác cong môi, “Ngài bận rộn trong khoảng thời gian này, Nhung Nhung chơi đến quên trời quên đất, e rằng ngài trở về cũng không dễ dạy dỗ.”

“Tiểu điện hạ rất thông minh, chỉ bảo một chút liền thông suốt.” Triệu Như Chương không tiếc lời khen ngợi, “Rất giống với công chúa.”

Hơi nóng lan dần từ dái tai lên mặt, Phó Tri Ngu chớp mắt, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Trong lúc đang giằng co, Phó Tri Ngu liếc mắt nhìn thấy hạ nhân đang đi về phía mình.

Hắn cứ nhìn chằm chằm về phía nàng, chắc hẳn có chuyện muốn nói.

Khi đến gần hơn, hạ nhân nhìn thấy Triệu Như Chương cũng ở đây, có chút không tự nhiên liếc mắt nhìn hắn vài lần.

Phó Tri Ngu chú ý đến hướng hắn đi tới là từ thư phòng của Phó Toại Chi, có chút kinh ngạc.

Trong thư phòng sẽ cất giữ một số tấu chương công văn, ngoại trừ thái giám hầu cận Phương Thụy, những người hầu khác đều không được phép đến gần thư phòng, sao hạ nhân này lại đi từ hướng thư phòng đến?

“Làm phiền Thẩm nương tử rồi, tiểu nhân đến để lấy giấy bút cho tiểu thư, nhưng tiểu nhân không vào được thư phòng, lại phải quay về bẩm báo, không biết có thể nhờ Thẩm nương tử……” Hạ nhân lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dường như thật sự đang khó xử vì chuyện này.

Lát nữa Nhung Nhung sẽ đi học, Phó Toại Chi đã từng chỉ bảo con bé viết chữ, giấy bút để ở chỗ hắn cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Phó Tri Ngu cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, không nói rõ ràng được, chỉ là cảm thấy có chút quá trùng hợp.

Phó Tri Ngu suy nghĩ một lát, dịu dàng đồng ý.

Thư phòng không khóa, đẩy nhẹ cửa liền mở.

Phó Toại Chi không có ở đây, thoạt nhìn trống trải.

Phó Tri Ngu đi thẳng đến bàn sách, cây bút Nhung Nhung thường dùng quả nhiên để trên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-180.html.]

Mà cán bút đè lên một phong thư, tờ giấy gập nửa, lộ ra vài dòng chữ.

Cho dù Phó Tri Ngu không hứng thú với chính sự của hắn, khi cầm bút lên cũng quét qua nội dung vài dòng chữ. Động tác của nàng khựng lại, do dự một lát, từ từ mở rộng cả tờ giấy ra.

Khi nhìn thấy tờ giấy viết thư này, nàng mơ hồ đoán được có lẽ là cố ý bày ra ngoài cho nàng xem, nhưng lại không giống cách làm của Phó Toại Chi, giống như là người khác dẫn nàng đến đây, rồi lại để nàng nhìn thấy.

Vậy thì tại sao hạ nhân kia lại đi từ hướng thư phòng đến, cũng có thể giải thích được.

Có lẽ là chuyện của quý phi và tiên đế quá ẩn khuất, không có nhiều người biết được chân tướng, người viết thư hẳn là xuất thân từ một sĩ tộc nào đó, trong câu chữ lộ ra vẻ cao ngạo của văn sĩ, nghi ngờ huyết mạch của thiên tử có thuần khiết hay không, ý đồ thuyết phục những sĩ tộc khác cùng nhau phản đối Phó Toại Chi.

Cái gọi là chứng cứ, chính là trước khi tiên đế băng hà đã đơn độc triệu kiến Phó Toại Chi, nhưng lại không để lại di chỉ, chỉ dựa vào lời nói của một mình Phó Toại Chi mà đăng cơ làm đế.

Người để nàng nhìn thấy bức thư này là muốn làm gì?

Phó Tri Ngu có thể đoán được một hai.

Đối phương có lẽ cho rằng, mối quan hệ giữa nàng và Phó Toại Chi căng thẳng như vậy, bất luận Phó Toại Chi làm gì nói gì, nàng đều sẽ giữ thái độ nghi ngờ, không hoàn toàn tin tưởng hắn.

Nếu là Phó Tri Ngu của ba năm trước, quả thật sẽ hoàn toàn suy nghĩ theo hướng của người kia. Người kia hiểu biết về nàng không ít, nhưng dường như vẫn dừng lại ở ấn tượng trước kia. Có lẽ là người quen biết nàng từ trước.

Hạ nhân vẫn đợi ở ngoài cửa, có chút bồn chồn xoa tay, nhìn thấy cô nương đi ra, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào nàng.

Phó Tri Ngu sắc mặt tự nhiên, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn thấy vậy định nhận lấy giấy bút trong tay Phó Tri Ngu, Phó Tri Ngu tránh đi: “Không cần, tiên sinh ở đây rồi.”

Triệu Như Chương gật đầu: “Ta tiện đường mang qua là được.”

Hạ nhân vâng vâng dạ dạ, do dự một lát rồi mới rời đi.

Triệu Như Chương rất nhạy bén phát hiện ra điểm không đúng, Phó Tri Ngu suy nghĩ rồi kể lại chuyện vừa rồi cho hắn nghe.

Nàng nhìn chằm chằm vào biểu cảm thay đổi của Triệu Như Chương, bất an hỏi hắn: “Nội dung bên trên… là thật sao?”

Đôi mắt trong veo của cô nương, sự kinh hoàng cố kìm nén giống như viên đá rơi vào đầm nước, gợn lên từng vòng từng vòng.

“Quả thật có chút động tĩnh, nhưng bệ hạ đã sớm phát hiện, đã bố trí người ổn thỏa.” Triệu Như Chương an ủi nàng, “Những ngày công chúa không ở kinh thành, chuyện tương tự cũng không ít, Trương đại nhân bên kia cũng ứng phó dễ dàng.”

Cận thần của thiên tử nói như vậy, Phó Tri Ngu bình tĩnh lại đôi chút.

“Công chúa cảm thấy hạ nhân vừa rồi có vấn đề?”

Loading...