Hoàng Yến Trong Cung Cấm (tên gốc: Chiết Kiều) - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-12-31 05:47:50
Lượt xem: 357

Hắn càng nói như vậy, Phó Tri Ngu càng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Tiểu cô nương hai mắt rưng rưng, quan tâm nhìn hắn, Triệu Như Chương dời ánh mắt, thì thào nói: "Là ta chọc bệ hạ không vui, mới... cũng không có gì, chút vết thương ngoài da thôi."

Phó Tri Ngu kiễng chân, gạt ngón tay đang che chắn của hắn ra, đầu ngón tay lướt qua cổ áo hắn, hỏi: "Hắn làm khó ngài à?"

Ống tay áo Triệu Như Chương rộng rãi, theo động tác trượt xuống một đoạn, lộ ra cánh tay có vết tích nhàn nhạt. Ánh mắt Phó Tri Ngu lướt qua những vết sẹo nông sâu kia, cụp mắt, lời nói tràn đầy áy náy: "Nhiều vết thương như vậy, là ta liên lụy đến ngài."

Triệu Như Chương giấu tay áo xuống, hắn biết rõ kể khổ với Phó Tri Ngu không bằng làm ra vẻ không để ý, thở dài một hơi, nói: "Chỉ là chút vết thương nhỏ, hơn nữa là ta đề xuất trước, kế hoạch cũng là ta làm, sao có thể trách người."

Hắn rất muốn nắm tay tiểu cô nương, hít thở sâu mấy lần, cưỡng ép đè nén xúc động, ôn hòa an ủi: "Bây giờ ta có chút thành tựu trên con đường làm quan, cũng là vì có duyên với người."

Phó Tri Ngu mờ mịt, Triệu Như Chương khẽ cong khóe môi, chuyển đề tài: "Ta đứng đây lâu như vậy rồi, không dẫn ta đi thăm Nhung Nhung sao?"

Trước khi ra ngoài, nàng đã nhờ hàng xóm trông nom Nhung Nhung, lúc này đi đón con bé về nhà, sau lưng còn có thêm một công tử thanh tú, nhất thời gây chú ý với hàng xóm.

Hàng xóm đều nghe qua thân thế do Phó Tri Ngu bịa ra, lại cảm thấy một mình nàng nuôi con không dễ dàng, từng giới thiệu lang quân cho nàng, đều bị Phó Tri Ngu từ chối. Thời gian lâu dần, nàng thoạt nhìn thật sự không có ý định tìm kế phụ cho Nhung Nhung, hàng xóm cũng thôi.

Triệu Như Chương nói dối là chiếu cố muội muội của bằng hữu, cũng giữ khoảng cách vừa phải với Phó Tri Ngu. Hắn có ngoại hình tuấn tú, lại nho nhã, liền có người hỏi hắn đã thành gia chưa.

Hắn khách sáo từ chối, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người Phó Tri Ngu và Nhung Nhung.

Miệng nói chỉ là bằng hữu, nhưng hàng xóm cũng không tin, chỉ là mím môi không nói toạc ra.

Nhung Nhung nắm ngón tay mẫu thân, chậm rãi đi ra ngoài.

Triệu Như Chương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của Nhung Nhung, ý cười trên mặt dần nhạt đi. Đôi mắt hạnh của Nhung Nhung giống hệt Phó Tri Ngu, những chỗ khác lại có bóng dáng của thiên tử.

Nhung Nhung đang lúc không thích bị bế, thích tự mình chạy nhảy.

Xung quanh thật ra vẫn luôn có thân vệ đi theo, Triệu Như Chương giả vờ không biết, cùng Phó Tri Ngu nói cười, đưa nàng về tới cửa nhà, dừng bước: "Còn có chút chuyện phải xử lý, đợi ta bận xong sẽ tới thăm hai người."

Phó Tri Ngu gật đầu, buông tay, để mặc Nhung Nhung vui vẻ chạy về nhà tìm Dục Nhi chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-131.html.]

Mãi đến khi cửa lớn đóng lại, Triệu Như Chương mới thu lại biểu cảm vô hại ôn hòa kia.

Thân vệ từ sau lưng đi ra, nhắc nhở: "Triệu đại nhân, ngài vượt quá giới hạn rồi."

"Vượt quá giới hạn?" Triệu Như Chương có hứng thú lặp lại một lần, "Ngươi cũng nghe thấy rồi, nàng đã sớm vứt bỏ thân phận cành vàng lá ngọc, nếu ta chỉ quen biết với dân nữ, sao gọi là vượt quá giới hạn?"

Thân vệ trầm mặc không nói.

Cuối cùng thiên tử tha cho hắn một mạng, ghét hắn chướng mắt lại ngày ngày để hắn ở trong triều. Trải qua tôi luyện chốn quan trường, Triệu Như Chương sớm đã không còn là người một lòng cố chấp như trước, hắn có thể đoán được là Phó Tri Ngu đã đánh đổi cái gì, mới khiến thiên tử giữ lại mạng cho hắn, còn cho phép hắn tiếp tục an cư lạc nghiệp.

Nghĩ tới thiên tử ở trong cấm nội không lâu nữa sẽ nhìn thấy nội dung trong mật hàm, hắn và Phó Tri Ngu nói chuyện vui vẻ, không biết sẽ có biểu cảm gì.

Triệu Như Chương cười khẽ. Người đều sẽ thay đổi, hắn trầm luân trong triều đình, bị công việc chồng chất đè nén không thở nổi. Giữa chén tạc chén thù, bao nhiêu danh lợi cám dỗ vây quanh.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Khi gặp Phó Tri Ngu, hắn mới có thể đem ký ức vỡ nát dần dần chắp vá, từ trong vết rạn loang lổ nhớ lại dáng vẻ năm xưa của mình.

[Lời tác giả]

Phó cẩu: Ta để ngươi đi công tác làm việc, không phải bảo ngươi đi quyến rũ vợ ta!

Phó Tri Ngu về đến nhà, Đinh nương tử nhìn ra sau lưng nàng, phát hiện chỉ có một mình Yên nương, không dẫn Hạ công tử về.

Này ấy càng hiếu kỳ thân phận của Yên nương, nếu theo lời nàng nói, trước khi gia đạo sa sút ít nhiều cũng phải là nhà quan tước. Trước đó tình lang cũ tìm tới Nhạc Châu, thoạt nhìn còn vương vấn tình cảm với nàng, Hạ công tử này cũng ôn nhuận tuấn dật.

Đinh nương tử bỗng nhiên hiểu được vì sao Yên nương không mặn không nhạt với những người theo đuổi ở Nhạc Châu, so sánh với tình lang cũ và Hạ công tử, những người kia muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn tài lực không có tài lực, căn bản không lọt vào mắt. Ăn quen sơn hào hải vị, tự nhiên sẽ không hứng thú với cơm đạm canh nhạt nữa.

"Hạ công tử có lai lịch gì thế?" Đinh nương tử hỏi, "Khác biệt quá lớn so với lần trước gặp, suýt chút nữa không nhận ra."

Phó Tri Ngu trầm ngâm chốc lát, đáp: "Là khâm sai."

Đinh nương tử kinh ngạc.

Phó Tri Ngu rũ mi mắt xuống. Không quá ba ngày, cả Nhạc Châu đều sẽ biết có khâm sai tới, muốn giấu cũng không giấu được, chi bằng nói thẳng ra.

Loading...