Đi ba nơi, cũng sẽ mờ tầm của , sẽ còn ai nghi ngờ nàng nữa.
"Đi ngay bây giờ! Còn nữa, đừng dùng cái suy nghĩ ngu xuẩn của ngươi để phỏng đoán Hoàng Phủ Hoài Hàn. Người , đơn giản như ngươi tưởng tượng . Hắn thể nhường, nhưng chỉ một , hai , thể thứ ba. Hơn nữa, khi phản kích, tuyệt đối sẽ mãnh liệt, khiến kịp chống đỡ!"
Vừa đ/ánh cờ, thể tính cách của . Hoàng Phủ Hoài Hàn là một nhân vật đơn giản, cũng dung thứ cho khác thách thức uy quyền của .
Cho nên Mộ Dung Song chắc như đinh đóng cột rằng Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ vì một cung nữ mà mất mặt nàng , điểm , ngay cả cũng thể chắc chắn!
"Mộ Dương hiểu !"
Mộ Dung Song c/ắn môi đáp một tiếng. Lúc nàng mới thực sự tâm phục khẩu phục với biểu ca của :
"Biểu ca, hôm nay đ/ánh tiện tỳ , là chủ ý của ?" Lập tức vẻ mặt vui mừng mặt.
"Hừ!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, đặt chiếc chén tay xuống bàn. Trên gương mặt tuyệt hiện lên một tia lạnh lẽo:
"Vốn là xử lý, nhưng ai đổi thành hai miếng đệm. Người phụ nữ còn điều, kêu la vài tiếng để thêm phần kịch tính. Đáng tiếc trẫm và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều kẻ ngốc!"
"A? Vậy chẳng là đ/ánh ?" Mộ Dung Song kích động, dùng giọng điệu chất vấn.
Giọng điệu thốt , ánh mắt lạnh lùng của Quân Lâm Uyên liền quét tới. Nàng sợ đến mức mặt trắng bệch, dám thêm gì nữa.
chờ mãi thấy giải thích chuyện , nàng vẫn nhịn hỏi:
"Biểu ca, nếu là đ/ánh, tại vạch trần?"
"Trẫm là phận gì? Hoàng Phủ Hoài Hàn mở lời, trẫm cũng tiện mở lời. Chuyện một chiếc khăn tay, chỉ thể trẫm nuốt trôi cơn tức giận vì bình phẩm, nên cho một chút bài học.”
“ Nếu khi đ/ánh , trẫm còn thẳng , thì sẽ trở thành một vị vua cố ý gây khó dễ cho cung nữ của nước khác. Thêm đó, cũng rõ rằng Hoàng Phủ Hoài Hàn quản lý nghiêm, bằng mặt bằng lòng.”
“ Đồng thời cũng mất mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn. Mộ Dương, cho đến tận hôm nay, ngươi nghĩ với tài năng của ngươi, thể lên ngôi hoàng hậu Nam Nhạc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-66-4.html.]
Khôn ngoan thì thừa, nhưng nhẫn nhịn và thời thế thì đủ. Làm một chủ gia đình quý tộc, nhà chống lưng, thì vấn đề gì. hoàng hậu, còn kém xa lắm!
Lúc Mộ Dung Song cũng nhận sâu sắc sự thiếu sót của . Ngày xưa nàng còn tưởng là phụ nữ thông minh nhất thiên hạ, ngờ ngay cả những đạo lý đơn giản như cũng thể nghĩ thông! Nàng chút hổ cúi đầu xuống, :
"Mộ Dương xin cảm tạ biểu ca dạy bảo!"
...
Tô Cẩm Bình ôm m/ông, vẻ mặt méo mó về Cảnh Nhân cung. Các cung nhân bên cạnh thấy dáng vẻ thô tục đó, đều nhịn cúi đầu khúc khích . Bị đ/ánh trong cung gì lạ, đ/ánh mà ôm m/ông thì chút đáng .
nàng hề bận tâm. Nàng bây giờ nếu giả vờ giống một chút, các cung nhân thấy, , con cáo già Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ đ/ánh. Nặng nhẹ nàng vẫn phân biệt !
Từ xa, Nguyệt phi đang dẫn một đám cung nữ về phía Ngự hoa viên. Bất ngờ thấy bóng lưng phụ nữ đang ôm m/ông ! Thị nữ lưng Nguyệt phi lập tức che miệng khẽ:
"Nương nương, đó là của Hoàng quý phi ? Nghe hôm nay đ/ánh m/ông, chúng nên an ủi một chút ?"
Trong đôi mắt to của Nguyệt phi hiện lên một tia khinh thường cực độ:
"Đ/ánh m/ông ư? Ngươi thấy ai đ/ánh mô/ng mà vẫn thể ôm m/ông , bước chân hề loạng choạng về phòng ? Nhìn xem, quần của nàng ngay cả một chút m/áu cũng . Trừ khi đầu bản cung lừa đá, mới tin nàng thật sự đ/ánh m/ông! Còn về Tô Cẩm Thu, bây giờ còn giá trị để lấy lòng nữa !"
Tô Niệm Hoa thất thế triều đình, Tô Cẩm Thu giữ vị trí Hoàng quý phi còn , huống chi là lên ngôi hoàng hậu. editor: bemeobosua. Người phụ nữ , bây giờ đang nghĩ xem nên dùng kế sách của Tô Cẩm Bình để lấy một ván ! Đáng tiếc gan quá nhỏ, cho đến bây giờ vẫn dám hành động.
"Nương nương, Hoàng quý phi dùng kế sách đó để lấy lòng hoàng thượng, tại cân nhắc? Tuy chút mạo hiểm, nhưng nếu thành công thì..."
"Ngươi hiểu gì chứ! Bây giờ trong cung đang là thời điểm nhiễu nhương. Bản cung sẽ ngu ngốc mạo hiểm tính mạng của , cuối cùng tự đưa nơi đầu sóng ngọn gió!”
“Ngươi còn nhớ Mai phi Nam Cung Ninh Hinh năm xưa ? Ngoài việc thị tẩm, hoàng thượng h/ận thể dâng cả thiên hạ lên mặt nàng . Cuối cùng thì ? Chẳng vẫn biếm lãnh cung?"
Trong hậu cung, tự bảo mới là đạo sống sót. Vội vã nổi bật, chỉ trở thành đầu tiên ch/ết một cách bất đắc ý!
"Nương nương minh!"...
...
Về đến Cảnh Nhân cung, Thiển Ức ở cửa với vẻ mặt đầy lo lắng:
"Tiểu thư, chứ?"