“Có phòng của Bách Lý Kinh Hồng ?”. Hắn lạnh giọng hỏi.
“Dạ ! Thuộc hạ thấy từ xa họ cây, đang gì, nhưng thuộc hạ sợ phát hiện nên dám gần. Sau đó, họ chuyện xong thì đến chỗ ở của Bách Lý Kinh Hồng, lâu đèn trong đó tắt, Tô Cẩm Bình cũng ngoài nữa.”. Ám vệ báo cáo chi tiết và ngắn gọn những gì thấy.
Khuôn mặt tuấn tú vô song lạnh lẽo như một tác phẩm điêu khắc băng mùa đông, xung quanh cơ thể vị hoàng đế cũng tỏa một luồng khí lạnh. Điều khiến khó chấp nhận nhất là trong lòng một cảm giác kỳ lạ, cảm giác kỳ lạ là gì? Chẳng lẽ đang ghen ? Thật nực !
Cố ý lờ cảm xúc khác thường trong lòng, tiếp tục hỏi: “Hôm nay còn gì khác thường ?”.
Nghe , vị ám vệ lập tức báo cáo chuyện kỳ lạ xảy chiều hôm đó:
“Hôm nay, khi và Cửu vương gia trở về ngự thư phòng, Hoàng quý phi đến tìm Tô Cẩm Bình, còn áp giải theo một cung nữ. Họ trong phòng, đóng cửa gì, cuối cùng cung nữ đó ở phòng của Tô Cẩm Bình, còn Hoàng quý phi thì các hạ nhân dìu về, dáng vẻ, hình như còn thương một chút.”.
Khóe môi lạnh lùng của cong lên, phụ nữ đó, quả nhiên an phận! cũng chút tò mò, nàng thế nào để Tô Cẩm Thu đ/ánh mà còn tự nhận xui xẻo về tẩm cung? Tô Cẩm Thu đó, từ đến nay luôn tự phụ, yêu quý cơ thể đến tột cùng. Trong mắt lóe lên một tia thâm trầm, đó lạnh giọng với ám vệ:
“Lui xuống !”.
“Vâng!”. Ám vệ đáp một tiếng, lui xuống.
Hắn nhấc cây bút ngự, vẽ vòng tròn, gạch chéo tấu sớ, nhưng cảm giác u uất trong lòng càng lúc càng nặng nề, lực tay cũng dần dần mạnh hơn. editor: bemeobosua. Tiểu Lâm tử dâng một chén lên:
“Bệ hạ, trời khuya , nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai xem tiếp ạ!”.
Hắn nhận lấy chén , nhưng coi lời của Tiểu Lâm tử như thấy. Hắn lạnh mặt tấu sớ một lúc lâu, càng lúc càng thể hiểu suy nghĩ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-42-2.html.]
“Bệ hạ?”. Tiểu Lâm tử lên tiếng nhắc nhở. Bình thường đến giờ Tý, nếu chuyện gì lớn, nhắc là bệ hạ sẽ về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi, nhưng hôm nay như thấy ?
“Lui xuống!”. Giọng lạnh lùng khỏi mang theo chút tức giận.
Tiểu Lâm tử sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ xuống chân : “Hoàng thượng, nô tài đáng c/hết! Nô tài đáng c/hết! Nô tài lui xuống ngay ạ!”.
Vừa , lồm cồm bò dậy, ngoài, mồ hôi hột trán chảy xuống cũng dám đưa tay lên lau.
“Khoan !”. Hắn bỗng nhớ điều gì đó, đặt chén trong tay xuống.
Tiểu Lâm tử lập tức lồm cồm chạy về, run rẩy quỳ xuống: “Bệ hạ còn dặn dò gì ạ?”.
“Bây giờ là mấy giờ ?”. Hắn lạnh lùng hỏi.
“Bẩm bệ hạ, bây giờ gần qua giờ Tý ạ!”. Tiểu Lâm tử cung kính đáp lời.
“Ồ? Giờ Tý ?”. Qua giờ Tý, chính là ngày thứ hai!
Mặc dù hiểu vì vui khi phụ nữ đó ở lê viên, nhưng… vui thì thể để nàng ở đó!
“Truyền chỉ! Giờ Tý qua, cho Tô Cẩm Bình lập tức đến ngự thư phòng quét dọn! Không chậm trễ một khắc nào! Nhớ kỹ, nếu ở Cảnh Nhân cung tìm thấy, thì tìm khắp cả hoàng cung!”.
Hắn tin, phụ nữ đó chỉ cần thấy một chút tin tức, sẽ lập tức khỏi lê viên, nếu tội dâ/m loạn hậu cung, nàng gánh nổi!