42. Vùng cấm địa
Tô Cẩm Bình vội vàng đỡ , tránh để ngã. Trong ấn tượng của nàng, hình như ở đây hai cái chăn, nên nàng mới dám mở lời đề nghị. Thấy phản ứng dữ dội như , nàng vội vàng giải thích…
“Huynh yên tâm, tối nay tuyệt đối sẽ khinh bạc ! Dù c/ởi sạch để d/ụ d/ỗ , cũng sẽ chịu đựng !”.
Nàng , vươn cổ nuốt nước miếng. Bỗng nhiên nàng nhớ cảnh tượng thấy mỹ nam tắm hôm nọ, cảm thấy khô cổ khát nước.
Khóe miệng giật giật, tại , xong câu , cảm thấy rợn tóc gáy hơn? Hơn nữa, tại … c/ởi sạch để d/ụ d/ỗ nàng?
“Cô nương, nam nữ cô độc ở chung một phòng, e là tiện.”. Hắn lạnh nhạt từ chối.
“Ai dà, ở chung một phòng, là ngủ giường của !”. Nàng xong, hì hì , bỗng nhiên, khóe miệng nàng giật giật, h/ận thể c/ắn đứ/t lưỡi . Nàng đang cái gì thế ? Lại còn thiếu một nửa!
Quả nhiên, lời thốt , vẻ mặt kỳ lạ của càng rõ ràng hơn, nàng ngủ giường của ?
“Còn, còn, còn một nửa nữa, ngủ ở phòng khách! Là một nam nhân, chút phong thái lịch thiệp đúng ? Phải nhường giường cho phụ nữ, còn thì trải chiếu ngủ ở phòng khách đúng ?”. Nàng lý luận một cách hiển nhiên.
dường như thấy, tự về phòng ngủ của . “Rầm!” một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ , cách ly phụ nữ đang luyên thuyên ở ngoài cửa!
Tô Cẩm Bình ngh/iến răng ken két, bỗng nhiên một xúc động tát hai cái! Trên đời loại đàn ông như ? “Rầm!”. Nàng đá tung cửa phòng , thấy đang mép giường, vẻ mặt bình thản nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-42-1.html.]
Nàng nghi/ến răng, mấy bước xông lên, hung hăng mặt :
“Ta , rốt cuộc là thế nào hả? Một đại mỹ nữ xinh như hoa như ngọc như , yêu cầu ở chung với , nảy sinh t/ niệm gì trong đêm tối thì thôi . Lại còn lạnh mặt đuổi ngoài! Ta , là một đàn ông bình thường ? Hay ‘liệt dương’?”.
Nàng ng/hiến răng xong, mặt cũng chút ngượng ngùng, cmn, một khi kích động thì năng kiêng nể gì cả! Nàng vội vàng xua tay: “Khụ khụ, chỉ bừa thôi!”.
Dù với tính cách của , chắc cũng lười tức giận với nàng ?
Ai ngờ, vẻ mặt luôn luôn lạnh nhạt của trở nên lạnh hơn, khóe môi mỏng khẽ cong lên, giọng vẫn thanh lãnh cô đ/ộc: “Liệt liệt, thử ?”.
“Phụt… khụ khụ…”. Nàng sặc đến mức mặt đỏ bừng!
Dù đ/ánh c.h.ế.t nàng, nàng cũng tuyệt đối thể ngờ rằng trong miệng tên thể một câu như ! Quả nhiên, “liệt dương” là vùng cấm địa của đàn ông, ngay cả lạnh nhạt như Bách Lý Kinh Hồng, cũng thích khác là… liệt dương!
“Không cần, cần! Huynh cứ nghỉ ngơi cho , ngủ ở phòng khách!”. Nàng đỏ mặt lấy cái chăn, nhưng nhanh hơn một bước, cầm nó trong tay. Khuôn mặt lạnh nhạt thể hiện hỉ nộ ái ố, chỉ liếc nàng một cái, ôm chăn về phía phòng khách. editor: bemeobosua. Tô Cẩm Bình ngây trong phòng ngủ… Đây là tình huống gì?
Còn ở phòng khách, cũng chút thể hiểu nổi hành vi của ! Hắn vốn dĩ thói quen sạch sẽ, thích khác chạm đồ vật của , hoặc chạm , càng đừng là giường. đối với nàng dường như luôn là ngoại lệ, nàng chạm bao nhiêu , cũng từng cảm thấy phản cảm. Bây giờ còn nhường giường của cho nàng ngủ, thật là… gặp q/uỷ!
…
“Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình lê viên, cho đến giờ vẫn !”. Ám vệ quỳ giữa đại điện bẩm báo.
Hoàng Phủ Hoài Hàn sắc mặt nghiêm nghị, trái tim như một bàn tay s/iết c/hặt, cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn chút chắc chắn đang nghĩ gì, phụ nữ th/ần ki/nh đó ở gần hơn, nên vui ? tại ám vệ nàng đó vẫn , trong lòng cảm thấy thoải mái?