Hoàng Thương Gả Đến - Chương 62: Ngẩng mặt sống kiêu hãnh

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:38:59
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng mơ hồ nhận sự thật đáng sợ của chuyện, rằng phận đích trưởng nữ Diệp gia của nàng rốt cuộc chỉ là một kẻ thế cho kẻ mà mẫu thật sự đặt nơi đầu quả tim. Mọi mũi tên ngọn giáo nàng đều gánh chịu .

 

Nàng sở dĩ ngu ngơ là bởi từ nhỏ từng đợt đến ám sát nàng cùng mẫu , tuổi thơ trong ký ức nàng tràn ngập kinh hoàng. Mãi đến khi mẫu khó sinh mà qua đời, mãi đến khi nàng vì chịu quá nhiều kích thích mà biến thành một nữ tử nhút nhát, yếu đuối, ngu ngơ, những tháng ngày mới dần bình yên trở . Ha! Giờ phút mới hiểu , thì chỉ là một món đồ giả, một kẻ thế để đỡ tên cho khác!

 

Diệp Ngọc Châu lảo đảo bước khỏi viện, trong lòng là tư vị gì? Đau buồn, suy sụp, ấm ức, nhưng ? Dù cho cả thiên hạ xem nàng Diệp Ngọc Châu gì, nàng cũng sống thật rạng rỡ! Diệp Ngọc Châu ngẩng đầu hít một thật sâu ánh đông dương khẽ mỉm , khẽ : "Cố lên! Thiếu nữ 'trung nhị' của !"

 

"Vệ Đông, ngươi đến trang viên của chúng lấy hai ngàn lượng bạc để lo hậu sự chu đáo cho Từ ma ma!" Diệp Ngọc Châu bước khỏi viện, cẩn thận dặn dò Vệ Đông. Nàng để Tuyết Nhi cùng Hồng Tiêu ở bên trong lo tang sự cho Từ ma ma. Từ ma ma cũng "chết" nhiều năm , nàng tuy tang lễ long trọng nhưng hiện thực cho phép. Ngay cả khi Từ ma ma còn sống cũng sẽ đồng ý như , việc nàng cùng Tuyết Nhi thể trốn tránh ở đây nhiều năm như , chắc hẳn là vì giữ kín.

 

Vệ Đông đ.á.n.h xe ngựa đưa Diệp Ngọc Châu về chính trạch Mộc gia. Thấy nàng suốt đường một lời, ngừng khuyên nhủ: "Tỷ, đừng nhập vai quá sâu! Diệp Ngọc Châu là Diệp Ngọc Châu, tỷ là tỷ, chẳng chỉ là c.h.ế.t một ma ma thôi !"

 

"Ngoan ngoãn đ.á.n.h xe ngựa của ngươi!" Diệp Ngọc Châu bực bội , rơi mê man. Bao nhiêu ngày qua, ký ức của Diệp Ngọc Châu và ký ức của nàng hòa quyện , thể phân biệt . Đôi khi ngay cả nàng cũng rõ liệu là một giấc mộng của Diệp Ngọc Châu, Diệp Ngọc Châu là một giấc mộng của nàng? Ha! Sao nảy sinh chút cảm giác Trang Chu mộng bướm thế ?

 

"Tỷ! Chạy mau!" Vệ Đông đột nhiên kêu t.h.ả.m một tiếng, xe ngựa lập tức dừng , Diệp Ngọc Châu suýt nữa đ.â.m đầu. Vừa hồn thì rèm xe bỗng một vén lên, một nữ tử áo xanh che mặt tay cầm lợi kiếm thẳng tắp đ.â.m tới. Diệp Ngọc Châu vội vàng né , nương theo vết nứt vách xe nữ tử đâm, nàng đá văng một lỗ lớn mất mặt chui khỏi đó.

 

Nữ tử áo xanh ngờ Diệp Ngọc Châu hành động nhanh nhẹn như , rõ ràng cũng là luyện võ, chỉ điều động tác "chó ăn cứt" thật sự dám khen. Lúc Vệ Đông sớm chạy mất tăm, Diệp Ngọc Châu ngược kịp tức giận, thậm chí còn cảm thấy tên tiểu tử khả năng tách hành động mạnh, nếu ở đó chẳng những giúp gì mà còn dễ dàng kéo chân .

 

Lần nàng bò dậy nữ tử áo xanh phía đuổi kịp, một nữ tử áo hồng khác cầm kiếm đuổi theo Vệ Đông. Diệp Ngọc Châu đành chạy về hướng ngược với Vệ Đông, nhân lúc nữ tử phía chững một thoáng mà bay vọt những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo như mạng nhện trong các cư phường.

 

Diệp Ngọc Châu phát huy tối đa kỹ năng parkour khi xuyên . Nữ tử áo xanh phía tuy võ công cao cường nhưng địch nổi cách chạy theo quy tắc của Diệp Ngọc Châu, thể dùng từ "nhảy lên nhảy xuống" để hình dung. Không lâu , Diệp Ngọc Châu đột nhiên chui một sân nhà dân, lập tức biến mất dấu vết như đá chìm đáy biển. Trong đôi mắt xinh của Lam Nhụy lóe lên vẻ tàn độc, nữ nhân từng thoát khỏi tay nàng một , nếu để nàng chạy thoát nữa, nàng thật sự ăn với thiếu chủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-ga-den/chuong-62-ngang-mat-song-kieu-hanh.html.]

Lam Nhụy dừng bước huýt sáo một tiếng! Một lát , nhiều nam tử mặc trang phục màu đen ùa tới, các đường khẩu của Thập Nhị Phường Giang Dư ở khắp nơi. Lần vì Giang Dư nhiều chuyện bắt cóc Diệp Ngọc Châu, nên chỉ phái Lam Nhụy và Phi Vũ đến chấp hành nhiệm vụ .

 

Trốn một đống tạp vật ở góc tường, Diệp Ngọc Châu khỏi thầm than khổ sở. Xem nàng nên sớm xây dựng đội ngũ hộ vệ của riêng . Hôm nay nàng cố tình để Hồng Tiêu ở chỗ Từ ma ma, giờ chỉ thể trơ mắt săn lùng. đến từ "săn lùng" cũng chút kỳ lạ, những đuổi theo nàng rõ ràng chỉ ý "bắt" chứ ý "giết", nếu nàng nãy thể tránh nhát kiếm của nữ tử áo xanh .

 

"Ở đằng !" Một áo đen dùng d.a.o c.h.é.m đống tạp vật mà Diệp Ngọc Châu đang trốn. Nàng lăn một vòng vặn tránh nhát dao, nhưng nữ tử áo xanh quát: "Bắt sống!"

 

Giữ cái em gái nhà ngươi! Diệp Ngọc Châu cảm thấy cuộc đời đột nhiên trở nên u ám đến cực điểm. Dù nữ tử áo xanh gì, chỉ dựa sự hèn hạ của việc bắt cóc nàng giữa đường thế , nàng tin chắc khi bắt sẽ chẳng chuyện gì ! Chỉ là cơ thể thật sự quá vô dụng, dù rèn luyện lâu nhưng vẫn thể chịu đựng những động tác parkour cường độ cao như . Nàng thở hổn hển trèo qua một bức tường thấp còn chút sức lực nào, đám phía thì hề ý định dừng .

 

"Diệp cô nương! Đi theo !" Một giọng thanh nhã vang lên. Diệp Ngọc Châu đang mệt đến mức thổ huyết thì cảm thấy cổ tay siết , một bàn tay nắm chặt cổ tay nàng kéo nàng dậy. Nhiệt độ lòng bàn tay đó khiến cơ thể nàng như hồi sinh. Diệp Ngọc Châu kỹ, hóa là Mộ Dung An.

 

"Tiểu An?"

 

"Đi theo !" Mộ Dung An thấy khuôn mặt Diệp Ngọc Châu trầy xước vì chạy trốn t.h.ả.m hại, khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút, kéo Diệp Ngọc Châu chen một con hẻm nhỏ chỉ đủ một qua.

 

Thượng Kinh phồn hoa như mộng, một thiếu niên văn nhã như tranh thủy mặc, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc , nắm c.h.ặ.t t.a.y một tiểu quả phụ lớn hơn ba tuổi, chạy trốn trong những con hẻm chằng chịt. Nhiều năm , mỗi khi Diệp Ngọc Châu nhớ cảnh tượng , chỉ còn bóng lưng gầy gò của thiếu niên mặt, tiếng gió đông dương thổi vù vù bên tai, và bàn tay ấm áp dường như mãi mãi buông lỏng cổ tay nàng.

 

Mộ Dung An tuy mang phận con cháu cao quý của Phúc Vương phủ, nhưng từng sống một thời gian trong khu dân nghèo , tự nhiên đường lối . Khi hai họ chui khỏi con hẻm cuối cùng đến đầu phố Sùng Minh, phát hiện từ lúc nào nữ tử áo xanh chặn ở chỗ họ . Dù che mặt thể rõ vẻ mặt tức giận của nữ tử , nhưng Diệp Ngọc Châu trêu đùa một phen t.h.ả.m hại, rõ ràng trong đôi mắt lạnh lùng của nàng thấm đẫm từng tia sát ý.

 

Xong ! Đây là từ cuối cùng Diệp Ngọc Châu thể nghĩ . Xuyên đến đây, tính toán kỹ lưỡng bấy lâu nay, ngờ ngã quỵ ở đây, hơn nữa là ngã một cách khó hiểu. "Cô nương, nghĩ cô hiểu lầm ! Có nhận nhầm ?" Diệp Ngọc Châu những nỗ lực cuối cùng một cách vô ích.

 

 

Loading...