Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-02-07 20:08:39
Lượt xem: 128

Thím Lưu là hàng xóm của Phó Nhiêu, bà có một nữ nhi như hoa như ngọc, tên là Lưu Vân, Lưu Vân cùng Bổn Bổn cực kỳ hợp ý, kĩ năng thêu thùa điêu luyện. Nửa năm qua, xiêm y giày tất mà Bổn Bổn mặc đều xuất phát từ tay Lưu Vân, Phó Nhiêu đã sớm coi nàng là muội muội.

Thím Lưu nhìn thấy là Phó Nhiêu, nước mắt nhất thời chảy ra, vội vàng đón lấy, túm lấy cổ tay Phó Nhiêu, sợ hãi nói: “Mẹ Bổn Bổn, làm sao bây giờ, Lưu Vân bị hai tên lưu manh ngõ Thất Khúc nhìn trúng, hai tên lưu manh muốn nạp nàng làm thiếp, Lưu Vân không chịu, hai tên lưu manh trói Lưu Vân lại đặt ở trên một chiếc thuyền, nói hoặc là c.h.ế.t đuối, hoặc là gả cho hắn, ta cũng vừa mới nghe được, hiện tại gọi mấy vị thúc bá của con bé cùng đi xem…”

Phó Nhiêu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, gắt gao đỡ lấy bà: “Ta cũng đi cùng.”

Đoàn người thuận sườn núi mà xuống, đi tới bờ sông Mi Sơn, nương theo ánh đèn bến đò, nhìn thấy giữa sông có một chiếc thuyền nhỏ bay lượn, thuyền nhỏ dựng thẳng một cọc gỗ, trên cọc gỗ buộc một cô nương mặc quần áo hoa nhỏ, chính là Lưu Vân.

Cách đó không xa mấy vị thiếu niên đang ngồi trên ghế bành, tốp năm tốp ba ngồi ở trong rào chắn bến đò, một đám sắc mặt kiêu căng, cợt nhả, tràn đầy khiêu khích và tự đắc.

Chính giữa là cái tên bụng phệ kia, mặt mày béo múp, dưới lông mày thô khảm một đôi mắt đậu, hai má điểm xuyết thịt nặng trịch, khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

“Thím Lưu, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mau khuyên con gái bà đồng ý, đi theo lão tử, ta sẽ cho nó ăn ngon mặc đẹp.”

Thím Lưu đỡ thắt lưng: “Ta sao, lão nương cho dù c.h.ế.t cũng sẽ không đồng ý với đồ súc sinh ngươi!”

Phó Nhiêu dọn đến nửa năm cũng biết hai tên lưu manh này là bá chủ phố phường, bên người có mấy tay chân, có chút khó chơi.

Không bao lâu sau, thím Lưu cùng mấy vị thúc bá Lưu gia đánh nhau với hai tên lưu manh.

Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, phát hiện một chiếc thuyền nhỏ bên bờ nước cách đó không xa, nàng không nói hai lời thong thả đi tới cửa sông, tháo chốt thuyền nhỏ, lặng lẽ chèo về phía giữa sông.

Bên bờ sông có rất nhiều quán rượu, ánh đèn rực rỡ, phản chiếu bóng nước lấp lánh trên mặt nước, con thuyền chèo qua một gợn sóng sâu, va nhẹ vào thuyền, tạo thành từng đợt sóng.

Khi đến gần, nhìn thấy Lưu Vân bị nhét vải bông trong miệng, chỉ liều mạng lắc đầu với nàng, Phó Nhiêu không hiểu, trước tiên thả chậm lại tốc độ mái chèo: “Đừng nóng vội, ta lập tức cứu muội!”

Phó Nhiêu chèo thuyền nhỏ qua bên cạnh, đang muốn lên thuyền, lại thấy Lưu Vân căng mặt ong ong kêu, liều mạng dùng ánh mắt hướng dưới chân mình ra hiệu.

Phó Nhiêu sửng sốt, nhíu mày cúi đầu, nhìn thấy đáy thuyền kia dường như bị xuyên thủng, đang có nước sông ồ ồ dâng lên, nếu nàng nhảy lên, thuyền chắc chắn sẽ chìm, không nói đến nàng và Lưu Vân có thể sống sót hay không, cho dù may mắn sống sót thì thanh danh của Lưu Vân sợ cũng không còn, cực kỳ ác độc.

Phó Nhiêu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Súc sinh!”

Hai tên lưu manh đeo xích sắt cho Lưu Vân, lưỡi d.a.o Phó Nhiêu mang theo bên người không làm nên chuyện gì.

Chỉ dựa vào một mình nàng sợ là cứu không được Lưu Vân, mắt thấy nước sông đã tràn qua mu bàn chân Lưu Vân, Phó Nhiêu bất đắc dĩ, nhìn lên quán trà quán rượu đèn đuốc huy hoàng bên bờ sông, hô to:

“Có ai không, cứu mạng, có ai biết bơi không?”

Bùi Tấn đang đứng dưới cửa sổ quán rượu, nhìn ra xa ngọn đèn đuốc, thình lình nghe được giọng nói của Phó Nhiêu, cảm thấy hơi quen thuộc, cúi người thăm dò dưới sông, chàng là người tập võ, nhãn lực vô cùng tốt, lập tức phát hiện manh mối, không nói hai lời lệnh thị vệ đi cứu người.

Hai gã Hắc Long vệ từ cửa sổ quán rượu nhảy xuống, đạp xuống mặt nước lao về phía Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu thấy thế vô cùng vui mừng ôm cọc gỗ ổn định khoảng cách hai thuyền, hô: “Tráng sĩ, nàng bị khóa sắt trói, các ngươi có cách nào cởi ra không?”

Hắc Long vệ có một con d.a.o găm c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn, hai người phối hợp, rất nhanh liền giải cứu được Lưu Vân.

Phó Nhiêu đỡ Lưu Vân nằm xuống, chỉ thấy Lưu Vân thở hổn hển, ngã vào trong lòng nàng hôn mê bất tỉnh, Phó Nhiêu một bên ôm nàng, một bên nói cám ơn hai người, nhưng đã thấy hai người nhanh chóng xẹt qua mặt nước như lông vũ trở về quán rượu.

Phó Nhiêu đặt Lưu Vân nằm xong xuôi, một mình chèo thuyền, thím Lưu thấy thế liền tới bến đò đón nàng.

Thuyền nhỏ cập bờ, Phó Nhiêu nâng Lưu Vân lên đưa cho thím Lưu, mình đang định lên bờ, bỗng nhiên dưới chân trượt một cái, thân thể nàng ngã về phía sau, cả người ngửa mặt ngã xuống vũng nước.

“A!”

“Mẹ Bổn Bổn!”

Bùi Tấn vốn chú ý Phó Nhiêu, thấy nàng đột nhiên rơi xuống nước, chàng gần như là theo bản năng từ cửa sổ nhào xuống, chèo về phía Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu đã quen với nước nhưng vẫn bị sặc mấy ngụm nước, chưa kịp ổn định cơ thể thì một cánh tay mạnh mẽ vươn tới, kìm chặt thân thể của nàng.

Hơi thở quen thuộc đập vào mặt, Phó Nhiêu đã quên giãy dụa, tất cả cảm quan dừng lại ở bàn tay trước ngực.

Nước bờ sông cũng không sâu, Bùi Tấn có thể đứng vững, chàng đã nhận ra Phó Nhiêu chính là thiếu niên mình gặp lúc chạng vạng.

Trong khoảnh khắc tay đặt ở n.g.ự.c nàng, chàng vẫn cứ sững sờ, chàng cảm giác được lớp vải dưới tay mình căng cứng, lớp vải khi tiếp xúc với nước liền trở nên mềm mại, chợt, chàng chạm vào một nơi mềm nhũn.

Theo hô hấp gấp gáp của nàng, một lần hít vào một lần thở ra, xúc cảm càng ngày càng rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-89.html.]

Đầu óc Bùi Tấn sững sỡ, dường như chỉ trong nháy mắt dùng sức đẩy thân thể Phó Nhiêu lên bờ, cũng không quan tâm nàng có đứng vững hay không, chàng nhanh chóng từ dưới nước nhảy lên bờ, trong khoảnh khắc thân ảnh cao lớn không chút chần chừ biến mất trong bóng đêm.

Thần sắc Bùi Tấn căng thẳng trở lại khách điếm, Tiểu Kim Tử đã chuẩn bị nước nóng cho chàng, chàng nhét bản thân vào thùng tắm, hơi nước nóng hầm hập vây quanh mắt chàng, chàng nhắm mắt, trên tay dường như lưu lại sự mềm mại kia, chàng mạnh mẽ gạt ngay ý niệm đó ra khỏi đầu mình.

Mấy năm nay, chàng đi ra ngoài, luôn luôn có những cô nương trẻ tuổi người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhào về phía chàng, vì ngăn chặn điều đó, chàng cố ý giả già, thậm chí lôi thôi lếch thếch, luôn là một bộ dáng mệt mỏi phong trần để cho mình không thu hút ánh mắt của nữ nhân.

Chàng không muốn dính líu đến bất kỳ nữ nhân nào nữa.

Đối phương đã là nữ cải trang nam, như vậy tức là cũng không có liên quan gì tới chàng.

Bùi Tấn không phải người câu nệ cứng nhắc cho nên sẽ lập tức rời đi.

Phó Nhiêu lo sợ bất an về đến nhà, bận rộn một trận rồi nhét mình vào thùng tắm, nặng nề hít sâu.

Tất cả những gì vừa xảy ra giống như đang nằm mơ.

Nàng đã cẩn thận như vậy, thế mà lại còn có thể đụng phải chàng, đây là loại duyên phận gì.

Nơi bị chàng sờ qua dường như không phải của mình, hơi ấm của lòng bàn tay chàng vẫn còn lưu lại.

Nàng từng sinh đẻ, dáng người so với trước kia còn đẹp hơn, hẳn là không giấu được chàng.

Chàng sẽ sớm tìm ra thôi.

Nàng còn có thể trốn đi đâu?

Không, so với trốn không thoát, nàng càng sợ hãi chính là, sau khi chàng phát hiện chân tướng, tức giận lôi đình, nàng không dám nghĩ...

Vân Mộng Hạ Vũ

Phó Nhiêu thấp thỏm suốt ba ngày, nhưng lại không thấy bóng dáng Bùi Tấn.

Chẳng lẽ chàng không nghi ngờ?

Bùi Tấn quả thật không nghĩ tới đoạn này, chàng đang xử lý tấu chương kinh thành đưa tới.

Tạ Tương đã tra ra một chút manh mối, thương nhân gỗ cung cấp long cốt [*] không đạt tiêu chuẩn, liên lụy đến quan viên triều đình, một khi liên quan đến quan lớn triều đình, sự tình liền rắc rối phức tạp. Tim Bùi Tấn như gương sáng, chàng liền tính toán một chút, dưới vũng nước đục này rốt cuộc có bao nhiêu con cá đang ẩn náu.

[*] Long cốt: Long cốt là xương của một số loại động vật thời cổ đại chôn dưới đất lâu năm. Nó sẽ hóa đá với sắc trắng, cứng chắc, nhiều loại sắc hơi nâu, vàng, xanh hay có lốm đốm.

Chàng tin rằng Tạ Tương sẽ không để cho chàng thất vọng.

Đang cân nhắc, Tiểu Kim Tử đẩy cửa vào, cung kính đưa tới một chén cháo hoa bách hợp liên tâm.

“Bệ hạ, Bính Y đã điều tra rõ ràng, kẻ gây sự đêm đó là kẻ cầm đầu con phố, ngày thường chơi bời lêu lổng, lấy việc làm nhục con gái nhà lành làm niềm vui, Bính Y đã cử người xử lý sạch sẽ. Về phần người thiếu niên hôm qua rơi xuống nước, người đó chính là con nuôi của một nữ y gần đó, nghe nói vừa tới đó nửa năm, thường hay giúp đỡ y quan kinh doanh dược liệu…”

Bùi Tấn nghe đến đó, chén cháo trong tay đột nhiên rơi xuống.

Trong đầu hiện lên bộ dáng thiếu niên kia, không, chính xác là dáng người của nàng... Lại so sánh với dáng người Phó Nhiêu trong trí nhớ…

Y quan, nữ cải trang nam, kinh doanh dược liệu… Còn có cảm giác như ẩn như hiện giống như đã từng quen biết, tất cả manh mối xâu chuỗi lại…

Cổ họng Bùi Tấn dâng lên một ngụm m.á.u tanh, chàng nằm trên bàn ho khan kịch liệt, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng như máu, chàng mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, n.g.ự.c phập phồng bất định.

Mọi hỗn loạn qua đi, một đợt kinh ngạc vui mừng thật lớn bao phủ trong lòng, chàng nhiệt huyết sôi trào, không chút do dự đứng dậy, sải bước lao ra ngoài.

Tiểu Kim Tử chỉ cảm thấy trước mắt thổi qua một trận gió, hắn không rõ vì sao nên xoay người: “Chủ tử, chủ tử, ngài đi đâu…”

Bước chân còn chưa kịp tiến lên, đã thấy Bùi Tấn giống như gió lốc thổi quay ngược trở về.

Đế vương luôn không để lộ ra cảm xúc, đột nhiên lúng túng đứng ở chính giữa nhà chính, nhìn bốn phía, luống cuống tay chân nói:

“Gương đồng đâu, mau mang tới đây!”

“Tiểu Kim Tử, giúp trẫm sửa lại cái này…”

“Tiểu Minh Tử, mau mang rương quần áo của trẫm tới, tìm ra cho trẫm bộ y phục màu xanh thẳng thớm…”

“Không, cái đó màu sắc đậm quá, đổi cái màu xanh nhạt kia…”

Loading...