Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-02-05 19:45:38
Lượt xem: 170

Chu Hành Xuân nhíu mày, chắp tay nói: "Bệ hạ, Phó cô nương đang mang thai."

Bước chân của Hoàng đế khựng lại, sững sờ nhìn Chu Hành Xuân, trong chốc lát chàng không phản ứng kịp.

Chàng vốn chẳng ôm hy vọng gì, hôm nay mời Chu Hành Xuân vào cung chỉ vì lo cho sức khỏe của Phó Nhiêu, không ngờ, đúng là tin vui...

Một niềm sung sướng khôn tả dần dâng lên... Nhưng chưa kịp dâng lên con tim thì lại bị ánh mắt nghiêm trọng của Chu Hành Xuân ngăn lại, lòng chàng chùng xuống, trầm giọng hỏi: "Rồi sao nữa?"

"Có dấu hiệu sẩy thai."

Tim Hoàng đế giật thót, như rơi vào hầm băng, sự vui sướng ấm áp trong lòng bị dập tắt trong nháy mắt.

Điều chàng sợ nhất không phải là Phó Nhiêu không mang thai, mà là có rồi lại mất đi.

Đứng yên một lát, vị đế vương chinh chiến đánh g.i.ế.c này đã lấm tấm mồ hôi trên trán, chàng lộ vẻ căng thẳng và thận trọng hiếm có.

"Là do bị khiếp sợ à?"

Chu Hành Xuân chầm chậm lắc đầu: "Theo mạch tượng thì hẳn là lòng cô nương có lo lắng, bất an, suy nghĩ quá nhiều, lại thêm cực nhọc mệt mỏi, mạch vừa nổi vừa rít, hôm nay lại chịu khổ nên đương nhiên không ổn lắm."

Vẻ mặt Hoàng đế hơi hoảng hốt, chàng lảo đảo về sau vài bước rồi xoa mày, hai mắt nhắm nghiền.

Lo lắng, tức giận, hối hận, đau lòng, muôn vàn cảm xúc giày xéo tim chàng, khiến chàng chẳng thốt lên lời.

Chắc hẳn Phó Nhiêu đã biết bản thân có thai nên gần đây vắt óc che giấu, tất nhiên sẽ thấy bất an.

Một cô nương chưa lập gia đình, bỗng dưng mang thai, dù làm thế nào cũng sẽ trăn trở, băn khoăn bất lực sẽ dẫn đến suy nghĩ quá nhiều.

Giận thì chắc chắn là giận, nếu nàng cho chàng biết sớm hơn thì sao chàng có thể để nàng bôn ba, cũng sẽ không có họa như hôm nay.

Nhưng giận thì có ích gì? Chàng có thể trách nàng hay mắng nàng đây? Hiện giờ chỉ một ánh mắt nặng nề nhìn lướt qua thôi sẽ khiến nàng càng thêm thấp thỏm, điều này không tốt cho cả nàng và con.

Huống chi, nàng rơi vào tình cảnh khốn cùng này đều là do chàng gây ra.

Sau khi đè mọi buồn phiền không yên ngổn ngang trong lòng xuống, Hoàng đế thở hắt ra, chậm rãi hỏi Chu Hành Xuân:

"Có cách nào để giữ lại đứa bé không?"

Chu Hành Xuân cúi người, đáp: "Thần có thể kê thuốc dưỡng thai giữ được đứa bé, nhưng tâm bệnh của cô nương, sợ là cần bệ hạ chữa trị."

Phó Nhiêu làm gì có tâm bệnh nào, chỉ đơn giản là nàng không muốn nhập cung, không muốn trở thành phi tần của chàng mà thôi.

Trước đây chàng muốn giữ nàng lại là vì ham muốn riêng của bản thân, giờ đây phải lấy đứa bé và sức khỏe của nàng làm trọng, chi bằng tạm thời ổn định nàng trước, để nàng yên tâm dưỡng thai. Đợi chàng xử lý ổn thỏa hậu cung rồi đón nàng làm chính thê, vậy nàng sẽ không từ chối nữa.

Sau khi quyết định chủ ý, Hoàng đế ngẩng đầu lên ra lệnh: "Ngươi hãy giữ kín việc này, đừng để người khác biết. Ngươi lập tức tự mình đi bốc thuốc, nấu thuốc, không mượn tay kẻ khác, đưa đến cho nàng ấy uống."

"Thần tuân chỉ!"

Chu Hành Xuân vội rời khỏi nhĩ phòng, gọi một tiểu hoàng môn cầm theo đèn bão, khoác áo choàng lên, đi về phía Điển Dược phòng của hậu cung trong cơn bão tuyết.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi mù trời, những bông tuyết mảnh nhỏ tựa lông, vừa chạm đất đã lập tức tan ngay, dưới ánh đèn sặc sỡ, trông chúng như những cánh bướm hân hoan.

Hoàng đế đứng bên cửa sở ở nhĩ phòng, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Sau bao cảm xúc quay cuồng trong lòng, điều còn lại, chỉ là niềm vui sướng.

Chàng lại sắp làm phụ thân rồi... Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng lần này rất khác, và cũng chẳng dễ dàng gì.

Chàng xoay người, rời khỏi nhĩ phòng, đi dọc theo hành lang chầm chậm sải bước về hướng noãn các, giờ chàng chỉ muốn ngắm nàng một chút, ngắm nhìn cô gái bé nhỏ đang mang thai cốt nhục của mình.

Nàng còn nhỏ, dẫu có thông minh giỏi giang hơn các cô nương cùng tuổi thì trong mắt chàng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương có chút can đảm, không thể so đo với nàng được, chàng nghĩ như vậy.

Bóng người cao lớn, khoan khoái bước từng bước về phía noãn các. Một dãy đèn lồng ngũ giác treo trên hành lang, gió thổi qua làm lung lay ánh đèn sặc sỡ, khiến gương mặt lạnh lùng của chàng thêm nét dịu dàng.

Chàng đè nén sự bồn chồn, thả lỏng cơ mặt, đi đến cửa, chàng giũ áo choàng, phủi bụi xuống rồi vắt sau lưng. Chàng điều chỉnh tâm trạng lại lần nữa, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng và thích hợp, chàng mỉm cười sải bước vào trong.

Đi qua bức bình phòng, ánh mắt trong veo chầm chậm nhìn về phía giường...

Trống trơn!

Người đâu?!

Sắc mặt của Hoàng đế thay đổi, chàng nhìn chung quanh nhưng nào còn bóng dáng của Phó Nhiêu. Chàng xoay người lại, chỉ thấy Tiểu Kim Tử và tỳ nữ kia cuống quýt quay lại, hoảng hốt quỳ sụp xuống.

"Bệ hạ, không hay rồi, Phó cô nương lén chạy mất rồi!"

Hoàng đế thấy mình như sắp hộc máu, ánh mắt chàng sắc bén như dao: "Chạy rồi?"

...

Một khắc trước, sau khi Chu Hành Xuân rời đi, suy nghĩ của Phó Nhiêu linh hoạt hơn. Nếu Chu Hành Xuân bắt được hỉ mạch thì sẽ không ung dung như thế, nếu chưa phát hiện ra thì chắc chắn là bị thuốc của nàng làm nhiễu, cho rằng nàng mệt mỏi thôi. Vậy nên nàng không thể uống liều thuốc lão kê được.

Lúc đó thế nào bệ hạ cũng canh nàng uống thuốc, uống thì không tốt cho đứa nhỏ, mà không uống thì chẳng phải là chưa đánh đã khai ư?!

Bởi thế, nhân lúc Chu Hành Xuân vắng mặt, nàng lấy cớ đi vệ sinh để tránh Tiểu Kim Tử, còn cung nữ kia thì dìu nàng vào tịnh phòng.

Vừa hay để tiện lấy nước nên tịnh phòng này có một lối đi dẫn ra sau điện, nàng âm thầm men theo đó để ra khỏi điện Phụng Thiên.

Vũ Lâm vệ đang trực không hề nhận được chỉ thị cấm Phó Nhiêu xuất cung, nên tất nhiên cũng không cản nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-62.html.]

Gió thổi tuyết rơi ào ạt, cũng may là không mạnh lắm.

Nàng đội áo choàng có mũ dày cộm, vội bước xuống thềm ngọc của điện Phụng Thiên. Nàng âm thầm men theo bóng tối, đi qua phía Đông cung Từ Khánh đến dưới cung tường, rồi đi về phía Nam, ra cổng Đông Hoa. Cổng này gần đại nội và khu sở quan, thường xuyên có người ra vào.

Phó Nhiêu cầm thẻ bài mà Hoàng đế cho nàng, một đường suôn sẻ.

Sau khi ra khỏi cổng Đông Hoa, đi về trước một đoạn là phố xá sầm uất, nhộn nhịp. Đây là nơi ở của phần lớn đại quan và quý nhân, đầu ngõ toàn là trà lâu tửu điếm. Thân là Thái y, Phó Nhiêu từng xem bản đồ đánh dấu các hiệu thuốc trong kinh thành ở Thái y viện, nàng rẽ vào con ngõ nhỏ, tìm được một hiệu thuốc.

Nàng nhét một thỏi bạc cho chủ tiệm để nàng tự mình bốc thuốc, sớm muộn gì Hoàng đế cũng sai người tìm được chỗ này, không có phương thuốc thì sẽ không biết nàng bốc thuốc gì.

Phó Nhiêu vội vàng bốc một túi thuốc, nàng nghĩ nếu về nhà sắc thuốc thì sẽ làm phiền mẫu thân nên bảo dược đồng của tiệm thuốc dẫn nàng ra hậu viện, hiệu thuốc nào cũng có chỗ chuyên dụng để sắc thuốc.

Nàng định sắc một ấm trước, uống một chén còn lại mang về để phân tích sau.

Bên phía điện Phụng Thiên, việc Phó Nhiêu mất tích khiến Lãnh Hoài An đang nằm trên giường dưỡng thương cũng phải hì hục di chuyển cơ thể mập mạp của mình đến noãn các.

"Bệ hạ, ngài xem coi có cần phái Vũ Lâm vệ đi tìm không ạ?"

Hoàng đế vịn tay lên khung cửa, sắc mặt khó lòng đoán được. Chàng đứng một lúc lâu, cuối cùng tức đến bật cười, tiếng cười trầm thấp, vừa buồn bực vừa khàn đặc.

Đến cuối cùng, chàng chỉ còn lại sự bất lực.

Đời này, chỉ có một mình Phó Nhiêu có thể hành hạ chàng thế này thôi.

Dẫu sao chàng cũng là đế vương chứng kiến bao phong ba bão táp nên nhanh chóng ổn định cảm xúc, lắc đầu nói: "Không cần sai người đi tìm đâu, nàng ấy có thể đi đâu được, nàng ấy chỉ có mẫu thân và đệ đệ, chỉ có thể về nhà thôi. Tiểu Kim Tử, trẫm không yên tâm để nàng ấy đi một mình, ngươi lấy một chiếc xe ngựa đuổi theo, gặp nàng ấy thì đưa nàng ấy về phủ. Nhớ kỹ, nhất định không được để va chạm..."

Có một câu mà chàng chưa nói ra, chàng sợ nếu sai thị vệ đuổi theo thì sẽ làm nàng sợ, thậm chí xảy ra va chạm. Bây giờ nàng đang mang thai, không thể chịu bất kỳ thương tổn nào dù là nhỏ nhất, chàng không dám sơ suất.

Lãnh Hoài An nghe thấy hai chữ "va chạm" thì chân mày hơi nhíu lại.

Tiểu Kim Tử không nói thêm gì, vội chạy ra ngoài ngay.

Người ta trốn thoát từ tay hắn, Hoàng đế không trảm hắn là may lắm rồi.

Một lúc sau, Tiểu Kim Tử lần theo dấu vết, quả nhiên tìm được tiệm thuốc kia, chỉ là Phó Nhiêu đã rời đi rồi.

Tiểu Kim Tử làm việc rất chu đáo, hắn hỏi chủ tiệm phương thuốc, chủ tiệm lại chẳng để mắt một gã hầu da mịn thịt mềm nên chỉ đáp qua loa: "Không biết nữa, nàng ấy nhét cho ta một thỏi bạc rồi tự bốc thuốc. Giữa trời tuyết lớn thế này, ai rảnh mà quan tâm nàng ấy..."

Tiểu Kim Tử thấy chủ tiệm khinh ra mặt bèn lặng lẽ lấy một thỏi bạc hai mươi lượng trong túi ra, ném lên quầy, lạnh nhạt nói: "Hãy kể lại chi tiết những gì nàng ấy đã nói và làm."

Sau khi nghe dược đồng kể chi tiết, biết Phó Nhiêu uống một chén thuốc rồi mới đi, Tiểu Kim Tử bèn sai người lấy chén thuốc kia ra: "Ngươi tới đúng lúc đó, trễ thêm xíu nữa là ta rửa rồi..." Dược đồng vui vẻ đưa chén thuốc cho Tiểu Kim Tử.

Tiểu Kim Tử nghĩ ngợi một lúc rồi đưa cho tiểu hoàng môn: "Ngươi cầm chén thuốc này đưa về cho chủ tử, còn ta sẽ đi theo Phó cô nương."

Tiểu hoàng môn cầm chén thuốc, chạy thẳng về phía điện Phụng Thiên trong cơn gió tuyết.

Khi chén thuốc đến tay Hoàng đế, Chu Hành Xuân đang sục sôi khí thế cầm một chén thuốc bước vào cửa noãn các. Nhìn thấy Hoàng đế đứng ở ngưỡng cửa với sắc mặt nghiêm trọng, tay cầm một chén sứ tầm thường thì lão ngơ ngác: "Bệ hạ?"

Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi, thậm chí còn đè nén chút lo lắng và cả lửa giận nữa. Chàng đưa chén thuốc qua, đanh giọng nói: "Ngửi thử xem nàng ấy uống thuốc gì?"

Chu Hành Xuân liếc nhìn vào trong nhưng chẳng thấy bóng dáng của Phó Nhiêu, nhìn lại cảnh tượng này lão cũng giật nảy mình. Lão vội đưa chén thuốc của mình cho Lãnh Hoài An rồi nhận lấy chén của Hoàng đế, lão cụp mắt ngửi thử, sau đó nếm thử cặn thuốc còn sót lại trong chén: "Bệ hạ, đây là thuốc dưỡng thai."

Hoàng đế nghe thế thì thở phào một hơi như trút được gánh nặng, chàng vịn khung cửa rồi bật cười.

Nụ cười này là vì chàng đã nhấc được tảng đá đang đè nặng trong lòng lên rồi.

Lúc mới nhận được chén này, chàng lo lắng Phó Nhiêu uống thuốc phá thai, khi ấy chàng không biết nên xử lý cô nương này thế nào.

Giờ đây khi biết là thuốc dưỡng thai thì chàng lộ rõ vẻ hài lòng vui vẻ.

Phó Nhiêu muốn giữ lại đứa trẻ, điều này khiến chàng vui hơn mọi thứ.

Từ sắc mặt của Hoàng đế, Chu Hành Xuân cũng đoán được nỗi lo của đế vương.

"Bệ hạ, giờ ngài định làm gì? Ngài có muốn lão phu đi khuyên cô nương quay về không?"

Hoàng đế khẽ cười xùy một tiếng, chàng ngước mắt nhìn lồng đèn ngũ giác lưu ly sặc sỡ, mặt đèn được trang trí đủ loại hoa, ánh đèn d.a.o động như ánh trăng tỏa ánh sáng lung linh, phản chiếu cả bầu trời sao trong mắt chàng.

"Nàng ấy gạt trẫm lâu vậy nhưng chưa từng muốn bỏ con, có thể thấy nàng ấy muốn giữ lại đứa trẻ. Nếu đã muốn giữ lại mà không nói cho trẫm thì chứng tỏ điều gì?! Chứng tỏ rằng nàng ấy đã tính toán cả rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tạm thời trẫm không làm phiền nàng ấy, để xem một mình nàng ấy có thể làm ra những việc động trời nào."

"Với tính cách của cô nương ấy, gặp cứng thì sẽ cứng, nếu bây giờ trẫm bắt nàng ấy về thì e là nàng ấy sẽ giằng co, cho rằng trẫm muốn trói buộc nàng ấy, không chịu buông tay, sẽ chỉ một lòng một dạ muốn chạy ra ngoài. Nếu như để nàng nếm thử mùi thất bại, dùng hết mọi cách mà không còn đường đi, hiểu được thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, nàng ấy không thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm thì tất nhiên sẽ ngoan ngoãn về bên trẫm."

"Trẫm muốn cho nàng ấy biết, ở bên trẫm, nàng ấy sẽ là "biển rộng mặc cá bơi, trời cao tùy chim lượn"."

Ánh mắt Hoàng đế vô cùng rộng lượng, bình thản ung dung, dồi dào khí thế.

Chu Hành Xuân nghe thế thì ánh mắt lộ vẻ hiểu ra được mấy phần, lão bỗng cảm thấy vừa khâm phục vừa tin phục.

Quả là đế vương nắm giữ đất trời, nhìn xa trông rộng, thấu hiểu lòng người.

Phó Nhiêu gặp chàng thì không có nơi để ẩn trốn. Ban đầu lão lo Phó Nhiêu sẽ mất đi bản tính và phí hoài năng lực, nhưng giờ thấy vậy thì mới biết, e là Hoàng đế sẽ không cản nàng hành nghề y. Gặp vị đế vương như thế là may mắn của Phó Nhiêu.

Chu Hành Xuân mỉm cười, chắp tay nói: "Tấm lòng của bệ hạ bao la như biển, thần xin cúi đầu kính phục."

Hoàng đế xua tay: "Ngươi về nghỉ ngơi đi, trở lại Thái Y viện nhớ âm thầm chăm sóc nàng."

"Thần tuân chỉ!"

Loading...