Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:12:17
Lượt xem: 87
Phó Giảo Giảo cũng suýt trượt khỏi cành cây, trong tình huống cấp bách, cô bé chỉ lo cản Bùi Hiển mà quên mất mình đang ngồi trên cây.
Cô nhóc rưng rưng nước mắt, nằm sấp trên người cậu rồi ôm lấy eo cậu.
"Hiển ca ca..." Cô nhóc không dám thở mạnh, sợ mình làm gì mạnh quá thì hai người sẽ cùng rơi khỏi cây.
Bùi Hiển nhìn Giảo Giảo đang nằm trên người mình như bé mèo, cậu bỗng không biết nên cười hay khóc.
Dẫu cậu chưa chạm vào nữ nhân, nhưng không phải là không hiểu gì. Ít nhất thì cậu cũng đọc thuộc mấy tập tranh cung đình dưới đáy hòm của cha mình rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy tư thế hiện tại.
"Giảo Giảo à, quả nhiên là muội có thiên phú. Về điểm này là trò giỏi hơn thầy đó, sau này cung đình có vẽ tranh, ta mời muội đi để thể hiện tài năng..."
Phó Giảo Giảo không hiểu ý của Bùi Hiển, tay phải vẫn cứ ôm chặt lấy eo cậu, khuôn mặt nhỏ áp vào bụng dưới cậu, tay trái thì bám chặt vào thân cây mà cơ thể cứ tụt xuống dần: "Ca ca, cứu ta..."
"Phải là muội cứu ta mới đúng... Bây giờ ta còn khó lòng cứu được mình nè..."
Nửa người sau của Phó Giảo Giảo tựa lên chân cậu, hai chân cậu phải duỗi thẳng mới đỡ được cô nhóc.
"Ta phải giúp thế nào..." Phó Giảo Giảo chùi nước mắt lên người cậu, ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên, cặp mắt đen láy như viên đá quý đã được lọc qua nước, hiện lên màu sáng bóng.
Bùi Hiển nuốt nước bọt, hất cằm về phía thân cây: "Muội bò sang bên kia... Cẩn thận chút, ôm thân cây bằng hai tay, rồi di chuyển khỏi người ta..."
Tất nhiên là Phó Giảo Giảo rất sợ, cảm giác lơ lửng trên không trung khiến cô nhóc hoang mang lắm. Cô nhóc cẩn thận thử bám vào bên thân cây.
Hương thơm trên người và hơi thở của cô bé cứ thoang thoảng bên eo cậu. Cách lớp vải mỏng, mỗi động tác của cô nhóc đều vô cùng rõ ràng.
Phó Giảo Giảo bò một lúc, bỗng chau mày nói: "Ca ca, kiếm ở thắt lưng huynh chọc vào ta..."
Bùi Hiển: "..."
Khi Ngũ Vương gia thông minh ngút trời đang vắt óc xem nên giải thích thế nào thì có tiếng quát từ dưới truyền lên.
"Mấy đứa đang làm gì thế?"
Bùi Hiển giật mình, cũng may cậu ổn định được, không ngã xuống. Cậu cố gắng nhìn xuống, thấy Phó Khôn đứng dưới tán cây, sắc mặt xanh mét đang trừng mắt nhìn họ.
Phó Giảo Giảo nghe giọng Phó Khôn thì vội lướt qua eo Bùi Hiển, ló cái đầu nhỏ ra: "Cha ơi, mau cứu tụi con đi..."
Phó Khôn là người từng trải, khi nhìn thoáng thấy tư thế của họ là hắn đã nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Hiển thấy cữu cữu tức giận, cậu vội rửa oan cho mình: "Cữu cữu, không liên quan gì đến con hết. Do Phó Giảo Giảo tự nhào lên người con, hại con nằm yên ở đây..."
Phó Giảo Giảo cũng gật đầu liên tục, nũng nịu nói: "Cha ơi, là nữ nhi lỗ mãng, cha đừng trách Hiển ca ca nha. Cha ơi, cha mau lấy cái thang đến cứu tụi con đi..." Vì hành động này mà cơ thể cô nhóc càng tụt xuống hơn, nên càng phải ôm Bùi Hiển chặt hơn.
Phó Khôn tức đến hộc m.á.u vì sự khờ khạo của nữ nhi nhỏ.
Hắn tự nhận là bản thân mình có phần thông minh, thê tử của hắn thì lanh lợi hơn nhiều.
Trưởng nữ và trưởng tử đều xuất sắc, chỉ có mỗi nữ nhi nhỏ này, chẳng biết là giống ai nữa.
"Bùi Hiển, con mau thả muội muội con xuống!"
Bùi Hiển bình tĩnh đáp: "Cữu cữu, con phải nói trước điều này. Hôm nay Giảo Giảo ức h.i.ế.p con, nếu Phó gia không cho con lời giải thích rõ ràng thì con phải tìm cha con làm chủ thôi!"
Thằng nhóc vô liêm sỉ này, đã chiếm hời mà còn khoe mẽ.
Phó Khôn nghiến răng: "Con không sợ mẫu thân con xử lý con à?"
Bùi Hiển khẽ hừ một tiếng: "Không sợ."
"Vậy tỷ phu của con thì sao?" Phó Khôn thâm trầm hỏi.
Bùi Hiển nghe thế thì đột nhiên một căn phòng đầy rắn xanh hiện lên trong đầu, cậu run lẩy bẩy. Bùi Hiển ôm ngang người Phó Giảo Giảo, hai người rơi từ trên cây xuống, cậu lấy lực từ thân cây, xoay một cú trên không trung, ôm Phó Giảo Giảo rồi vững vàng tiếp đất.
Phó Khôn chẳng nói chẳng rằng, kéo nữ nhi đi mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
Sau khi Bùi Hiển hồi cung thì bị Hoàng đế gọi đến cung Càn Khôn.
Hoàng đế đang dọn bàn cờ trên giường La Hán, thấy nhi tử uể oải bước vào thì không khỏi tò mò: "Hôm nay Hiển Ca Nhi của trẫm bộc lộ tài năng, sao giờ lại rầu rĩ thế?"
Bùi Hiển ỉu xìu ngồi đối diện chàng, khoanh chân nói:
"Cha ơi, con hoàn toàn đắc tội với cữu cữu rồi."
"Sao thế? Con lại bắt nạt Giảo Giảo hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-177.html.]
Bùi Hiển không phủ nhận, chỉ chép miệng đáp: "Con lo cữu cữu không chịu gả Giảo Giảo cho con."
Hoàng đế nghe thế thì bật cười ha hả: "Không đâu." Chàng cất quân cờ vào bình sứ: "Cữu cữu con đã chấp nhận hôn sự của hai đứa từ lâu rồi, nếu không sao con có thể lẻn vào Phó gia dưới sự kiểm soát của cữu cữu được?!"
"Ngầm chấp nhận thôi là chưa được, có được nhả ra đâu!"
Hoàng đế thấy tiểu nhi tử mặt mày buồn bã thì tủm tỉm cười rồi vẫy tay với cậu: "Lại đây, cha chỉ cho con chiêu này..."
Đến buổi tiệc chính hôm sau, Đế Hậu mở tiệc chiêu đãi sứ thần các nước ở điện Phụng Thiên, bá quan văn võ và ngoại mệnh phụ đều đến tiếp khách.
Sau ba lượt rượu, Công chúa, Quận chúa các nước và quý nữ Đại Tấn lần lượt dâng lễ vật lên cho Phó Nhiêu, quà mừng thọ rất nhiều, mỗi người một kiểu.
Trong đó, món quà khiến người ta ngạc nhiên nhất là màn "Vạn thú tề cương" do Bùi Uyển và Vân Trăn cùng biểu diễn. Hai người thả đủ loài chim bay cá nhảy trong bao vải ra, dưới sự chỉ thị từ tiếng sáo của Vân Trăn, mấy động vật nhỏ này mừng thọ Phó Nhiêu bằng nhiều cách kỳ lạ, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, các quan lại đều khen là hay nhất.
Phu thê hai người ôm tiểu nhi tử vừa chào đời, dập đầu với Đế Hậu:
"Nhi thần cung chúc phụ hoàng và mẫu hậu sống lâu muôn tuổi!"
Thái tử Bùi Yến và Thái tử phi Hàn Tuyết Tình cùng nhau vẽ một bức giang sơn ngàn dặm, kỹ thuật vẽ tranh tinh xảo, hùng vĩ và tráng lệ khiến người xem choáng ngợp.
"Nhi thần cung chúc phụ hoàng và mẫu hậu giang sơn như họa, xã tắc thanh bình."
Cuối cùng, Ngũ Vương gia Bùi Hiển xuất hiện áp trục.
Bùi Hiển luôn khiến các quan lại đau đầu, nói cậu vô học không làm được gì thì cậu lại có thể bật lại khiến các quan á khẩu không trả lời được, nói cậu chơi bời lêu lổng thì kỹ năng của cậu hôm qua đã khiến mọi người kinh ngạc, đánh phủ đầu lòng lang dạ thú của Bắc Yến.
Ai cũng tò mò xem cậu sẽ gây ra trò gì.
Lúc này, Bùi Hiển không làm người ta thất vọng, cậu đã học ảo thuật từ sứ thần Tây Dương suốt đêm.
Cậu làm ảo thuật biến ra người, rồi thay cho Phó Giảo Giảo bộ đồ đỏ.
Cậu cười híp mắt kéo Phó Giảo Giảo đến trước sân khấu, quỳ xuống trước mặt Đế Hậu:
"Mẫu hậu, trước giờ con là người chân thật, con biết mẫu hậu lo cho hôn sự của nhi tử, vậy thì con dẫn nàng dâu về cho người."
Phó Giảo Giảo sửng sốt, vén khăn voan lên: "Hiển ca ca, đây không phải là ảo thật à?"
Bùi Hiển nghiêm mặt: "Ai chơi ảo thuật với muội? Trên có thiên tử, dưới có bá quan văn võ, vừa rồi chúng ta cũng đã bái đường, bây giờ muội là vương phi của ta!"
Phó Giảo Giảo không hiểu ra sao, cô bé hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng lại thấy ai cũng nở nụ cười chúc phúc.
Ngay cả cha mẹ cũng hiếm khi rơi lệ.
Chẳng lẽ, mình gả cho người ta trong ngơ ngác thế à? Cô nhóc đuổi Bùi Hiển chạy khắp cung điện.
Phó Nhiêu ngồi trên bục cao, thấy các con quây quần bên dưới, có đôi có cặp, nàng bỗng rưng rưng nước mắt, kéo tay Hoàng đế, hỏi: "Bệ hạ, Hiển Ca Nhi đã gửi sính lễ đến Phó gia chưa?"
Hoàng đế dịu giọng, vỗ mu bàn tay nàng: "Tả đô Ngự sử Tạ Tương làm ông mai, Lễ bộ Thượng thư Khúc Ninh đích thân gửi sinh lễ, Khâm thiên giám bói ngày lành cả đêm, trẫm đích thân viết hôn thư (*), sẽ không để Giảo Giảo ấm ức đâu..."
(*) Hôn thư: giấy hôn thú.
Phó Nhiêu nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, mặt mày thẫn thờ, bao cảm xúc còn ngổn ngang trong lòng.
Dưới bục, Tạ Tương - công tử đệ nhất kinh thành khi xưa nay đã bạc đầu, Lý Huân - vừa trở về từ biên quan mặt mày cũng đầy gió sương, đệ đệ tràn trề khí phách thiếu niên năm xưa đã đánh Từ Gia thay chàng đã trở nên trầm tính và chững chạc, trở thành trụ cột của triều đình.
Có người đi ngược chiều tuyết.
Có người giong thuyền trong đêm.
Có người chính trực kiên cường, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảnh xuân tươi đẹp đã qua, nhân gian đã vào thu.
Chỉ có nam nhân bên cạnh, chân mày thấm dấu vết thời gian tạo nên vẻ phong nhã tài hoa, ánh dương mùa xuân vẫn tồn đọng mãi.
"Nhiêu Nhiêu, trẫm cũng có quà cho nàng."
"Ồ, là gì vậy?"
Chàng nắm tay nàng, vẫn chở che như thuở ban đầu, dẫn nàng rời khỏi bữa tiệc, đi theo mật đạo từ điện Phụng Thiên, bước lên chiếc xe ngựa lộng lẫy.
Trong xe ngựa là toàn bộ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, trên sập gỗ tử đàn có trải lớp thảm mềm mại, có cả tiểu nữ nhi đang say giấc.
Hoàng đế ôm Phó Nhiêu vào lòng, khẽ khàng hôn lên tóc nàng: "Trẫm đã giao hết việc triều chính cho Thái tử, mấy năm tới trẫm sẽ dẫn Nhiêu Nhiêu đi dạo quanh non sông gấm vóc thuộc về chúng ta."
Phó Nhiêu ngạc nhiên vô cùng, nàng ló đầu ra khỏi lòng chàng, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, nghẹn ngào cất lời: "Bệ hạ, thiếp chờ ngày này lâu rồi..."
Phía xa, pháo hoa rơi xuống khỏi bầu trời sao sáng lấp lánh, trong màn đêm sâu thẳm, có một ngọn đèn thắp lên từ con tim, mãi mãi không bao giờ tắt.