Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:26
Lượt xem: 81
Nói tới đây, Trịnh thị hơi thở dài, vốn bà coi trọng Từ Gia, nhưng gần đây trong thành truyền ra vài tin đồn nhảm nhí, nói Từ Gia kia được Quận chúa hoàng gia nhìn trúng, thành khách quý trong phủ. Lòng Trịnh thị khinh thường, thầm nghĩ mình nhìn người không sáng suốt, suýt nữa hại Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vừa trải qua chuyện Bùi Tấn, trong lòng lộn xộn, vô cùng mâu thuẫn.
“Mẹ, nữ nhi còn nhỏ tuổi, chờ sau khi cha thi xong bàn hôn sự cũng không muộn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không được!” Trịnh thị quyết đoán nói: “Ta và cha con thương lượng rồi, có vết xe đổ Từ Gia kia, sau này bàn chuyện hôn sự của con chắc chắn phải hiểu rõ gốc rễ, không mong con phú quý, chỉ mong con bình an vui vẻ, Trần sư huynh con là người nhà, có sư phó sư mẫu của con ở đó, chắc chắn sẽ không thiệt cho con.”
Phó Nhiêu cũng biết không lay chuyển được cha mẹ, dậm chân ảo não nói: “Qua một thời gian nữa… có được không ạ?”
Trịnh thị thầm nghĩ, chuyện ước định này còn nói ngày khác nữa thì e là không kịp. Hôm nay Hoàng Thành Tư tổ chức tết Thượng Tị, trùng hợp gặp được cũng không sao, không coi là chính thức kết thân, trước mắt dỗ dành vị tổ tông này đã: “Được rồi, thời gian không còn sớm, ra ngoài thôi.”
Hai mẹ con đến Đại Hùng Bảo Điện dâng hương trước, Trịnh thị còn đến điện Văn Thù Bồ Tát thắp hương tốn tận một canh giờ, dặn Phó Nhiêu tự đi chơi.
Phó Nhiêu nghe nói hoa mai vườn đông của Thanh Sơn Tự đã nở rộ, nên dẫn Đào Nhi đi trước.
Vườn mai nằm trong rừng trúc, được mấy cành trúc mỏng bao quanh, gấm hoa rực rỡ, nhiều chủng loại, có hoa lục ngạc xanh nhạt, chu sa đỏ tươi, cũng có hoa mai trắng thuần, hoa ban mềm mại, nhìn kỹ thì như từng nụ cười trên đầu cành, thật sự vui vẻ.
Trong viện có một gốc chu sa nở rất đẹp, Phó Nhiêu tỉ mỉ chiêm ngưỡng một lúc lâu, người nàng trắng trong mặc áo màu đỏ hải đường, mắt như sương mai, khuôn mặt trắng hồng xuân sắc, nàng đang trong độ tuổi yêu kiều nhất.
Ở một nơi cao ngoài vườn mai, một đình tam giác nhô ra, trong đình đặt một bàn trúc, một chiếc đệm hương bồ để ngồi thiền, vốn chỗ này ngày ngày sẽ có nhà sư đến giảng bài.
Phó Nhiêu đi trên hành lang dài, đến phía trước ngẩng đầu, lại thấy trong đình có một người đang đứng đón gió.
Áo bào dài xanh thẳm, vai rộng eo thon, đường cong gọn gàng tạo ra bóng dáng rất tuấn tú.
Mặt mày chàng thanh thoát tựa trúc.
“Nhiêu Nhiêu, lại gặp rồi…”
Phó Nhiêu lắp bắp kinh hãi, đụng phải đôi mắt trong trẻo của chàng, tim đập như trống.
Từ biểu cảm của chàng không nhìn ra được manh mối gì, nàng có nỗi khổ nên có tật giật mình.
“Tứ thúc, sao ngài lại ở đây?” Phó Nhiêu nhẹ nhàng nhún người, chào chàng như bình thường.
Bùi Tấn nở nụ cười, khoanh tay nói: “Cuối cùng cũng gặp được nàng… Nếu không phải ở đây tổ chức lễ xuân mộc (*) thì nàng vẫn không ra khỏi cửa đâu nhỉ?
(*)Lễ hội quan trọng của người Hán, tổ chức vào đầu tháng ba, ở lễ hội này mọi người sẽ cùng đến bờ nước tắm rửa (mộc là tắm gội), sau này lễ xuân mộc còn là lễ hội để vui chơi du xuân.
Phó Nhiêu cười xấu hổ.
Lời trong lời ngoài, như là cố ý bắt nàng.
Tiểu Kim Tử lập tức bưng ghế gấm tới, dâng nước rà, Bùi Tấn ngẩng đầu ra hiệu, Phó Nhiêu bèn ngồi đối diện chàng. Phong cảnh dưới chân núi, hồ Yến Tước thu hết vào đáy mắt, gió thổi qua rừng thông, loáng thoáng mang theo tiếng nói cười.
Bùi Tấn lấy hộp gấm Phó Nhiêu gửi cho chàng, đẩy ra trước mặt nàng.
“Nhiêu Nhiêu, trước đây ta suy nghĩ không chu toàn, mong nàng chớ để ý. Hộp gấm này ta không cần, nó là vật báu vô giá, nếu ta cướp nó thì ta là kẻ tiểu nhân ti tiện, dược hương đã bán hết, mỗi ngày đều có nô bộc tới cửa giục hàng, đều là quản sự nhà quan, không đắc tội nổi. Hiệu thuốc không có nàng sẽ không vận hành được, nếu nàng không thích ta đến, ta sẽ không đến nữa, sau này nàng cứ đến hiệu thuốc phối thuốc, mọi chuyện đều như cũ.”
Chàng nói một cách bình tĩnh, không có tí gợn sóng.
Tim Phó Nhiêu đập loạn nhịp, như muốn lao ra khỏi ngực.
Sóng mắt di chuyển, mắt nàng hơi dịch sang chỗ khác.
Gương mặt bị nhuộm bởi sắc đỏ máu, nàng có hơi xấu hổ.
Chàng vẫn chưa vạch trần, sao nàng nói ra được, nhất thời Phó Nhiêu cảm thấy do dự.
Bùi Tấn nói tiếp: “Nhiêu Nhiêu, những người đó, ta không đắc tội nổi…”
Phó Nhiêu nhắm mắt, nàng vốn đã tiếc chuyện làm ăn này, nếu chàng không tới hiệu thuốc nữa, nàng có thể thoải mái phối hương. Người ta chỉ là nhất thời hứng lên, chưa từng coi nàng là chuyện quan trọng, nàng tội gì phải mua dây buộc mình, vì thế lúng túng gật đầu.
“Gần đây mẫu thân không khỏe, kì thi của gia phụ sắp tới, trong nhà không lo liệu nhiều việc được mới trì hoãn. Cũng may xuân tới, thời tiết ấm dần, sức khỏe của mẫu thân dần tốt lên, trong nhà không cần ta nhọc lòng, ta sẽ đến hiệu thuốc chế hương đúng hạn.”
Nàng tự tìm một bậc thang cho mình.
“Như thế rất tốt.” Bùi Tấn mỉm cười, đưa mắt nhìn trận mã cầu ở dưới chân núi xa xa.
Phó Nhiêu thầm thở phào một hơi, nhận hộp gấm, đưa cho Đào Nhi cất kĩ rồi lặng lẽ liếc nhìn Bùi Tấn mang biểu cảm bình thản một cái.
Là một nam tử quang minh lỗi lạc.
Hai người rảnh rỗi ngồi một lúc.
Chung ma ma vội vàng tìm tới, thoáng thấy Bùi Tấn cũng không bất ngờ, ngược lại còn mỉm cười thi lễ: “Tứ gia cũng ở đây sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-151.html.]
Bùi tấn gật đầu, xem như chào hỏi.
Chung ma ma cũng biết quan hệ sâu xa giữa Bùi Tấn và Trần Nhất Sơn, không coi chàng là người ngoài, vội đưa mắt ra hiệu với Phó Nhiêu, nhỏ giọng nói: “Sao cô nương lại trốn đến đây, Trần thiếu gia đã tới rồi…”
Phó Nhiêu nghe vậy đứng lên một cách khó khăn, đuôi mắt nhiễm chút tức giận, lấy lệ mà nói: “Tới nhanh như vậy sao…”
Phó Nhiêu ngốc cũng hiểu đây là mẫu thân Trịnh thị đang tiền trảm hậu tấu.
Thấy sắc mặt Phó Nhiêu không tốt, Chung ma ma cười khổ nói: “Ôi, là trùng hợp gặp được…”
Sự giận dữ trên mắt Phó Nhiêu thoáng thu lại, hôm nay là tết Thượng Tị, Trần Hành ra ngoài cũng không phải điều bất ngờ.
Khóe mắt nàng liếc qua Bùi Tấn, chỉ thấy chàng lẳng lặng uống trà, ngoảnh mặt làm ngơ, Phó Nhiêu càng thêm xấu hổ.
Nàng thi lễ với Bùi Tấn trước: “Tứ thúc, Nhiêu Nhi xin lỗi vì không tiếp được.”
Bùi Tấn rất bình tĩnh, đỡ chung trà cười đáp: “Được, đi đường cẩn thận.”
Phó Nhiêu càng xác định, lúc trước Bùi Tấn chỉ là nhất thời nảy lòng tham với nàng.
Hiện giờ nàng kết thân với người khác ngay trước mặt chàng, như thể đang cố tình chọc tức chàng.
Lòng Phó Nhiêu đau khổ vô cùng, muốn giải thích đôi câu, sau đó nàng lại cảm thấy dứt khoát bỏ đi, để Bùi Tấn hiểu lầm cũng được.
Nàng vội vã rời đi cùng Chung ma ma, rời khỏi vườn mai, bước chân chậm lại, dần xuất thần.
Nàng có chút ấn tượng với Trần Hành, Trần Hành là nghĩa tử của Trần Nhất Sơn, làm học việc hai năm ở Thông Châu y thự(*), sau đó được chọn vào kinh, thành y đồng của người trong Thái Y Viện, từng bước thăng chức, hiện giờ đã thành thái y trẻ tuổi.
(*)Thự: nha môn, Y thự: nha môn chuyên về khám chữa bệnh nhưng không phải hiệu thuốc tư nhân mà do nhà nước mở, giống bệnh viện công bây giờ
Trần gia và Phó gia không chỉ hiểu tận gốc rễ, mà cũng coi như môn đăng hộ đối.
Phó Nhiêu gả cho hắn, đúng là một nhân duyên tốt.
Do dự mãi, nàng quyết định gặp Trần Hành một lần.
Hai người là thanh mai trúc mã, cũng có chút chuyện có thể nói. Sau bữa trưa, Trần Hành đề nghị đi chơi thuyền ở hồ Yến Thước, Trịnh thị cực lực tán thành, Phó Nhiêu cắn răng, cũng đồng ý.
Ra cửa đông, họ đi đến chân núi dọc theo con đường hẹp quanh co, du khách đi trên đường như dệt cửi, rộn ràng hối hả, chỉ nghe thấy có người bàn tán.
“Các ngươi biết tết Thượng Tị hôm nay do ai tổ chức không?”
“Không phải Hoàng Thành Tư sao?”
“Trên danh nghĩa là Hoàng Thành Tư tổ chức nhưng thật ra là do một hoàng thương làm, các giải đấu hôm nay có tiền thưởng đều do vị Trần Tứ gia kia bỏ ra.”
Bước chân Phó Nhiêu khựng lại.
Cứ cảm thấy, chỗ nào đó là lạ.
Tới chân núi, Trần Hành tiến lên thuê thuyền, Phó Nhiêu và Đào Nhi ngồi trong chỗ chờ có bóng râm.
Chỗ chờ dựng lều gấm, bên trong đặt bàn cao, trên bàn cao có không ít thức ăn trà nước, đều có người hầu lo liệu.
Phó Nhiêu nhận lấy trà người hầu đưa, thoáng nhìn Đào Nhi ngồi trên ghế gấm bên cạnh mình, đang ngắm nghía thứ gì đó trong tay.
“Thứ gì vậy?”
Đào Nhi đưa món đồ đó ra trước mặt Phó Nhiêu, nghi ngờ đáp: “Cô nương, đây là thứ tìm thấy trong hộp gấm Trần Tứ gia đưa.”
Đó là một miếng ngọc hòa điền màu vàng tạo hình con heo, thịt trắng da vàng, coi như cao cấp.
Khi Phó Nhiêu còn nhỏ, tổ mẫu chẩn trị cho một phú thương, phú thương kia đã tặng vật ấy cho Phó Nhiêu.
Bảy năm trước, phụ thân nàng gặp nạn được một nam tử trẻ tuổi cứu, lúc ấy nàng không có gì để cảm ơn, trên người chỉ có một con heo ngọc này có giá trị được mấy đồng, bèn tặng cho đối phương.
Khó trách khuôn mặt chàng như đã từng quen biết, thì ra chàng là ân nhân năm ấy cứu cha.
Phó Nhiêu không biết, lúc này một chiếc xe ngựa giản dị đang đi đến hồ Yến Tước, Thái Thượng Hoàng cởi bỏ áo vua, thay một chiếc áo choàng bình thường, cười tủm tỉm vén màn xe: “Trẫm muốn nhìn một cái xem tức phụ của thằng bé trông thế nào?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Thượng hoàng: Con à, tiểu tức phụ đang kết thân với người khác sao?
Hoàng đế: Người biết cái gì, cái này của con gọi là lấy lui làm tiến.
Thượng hoàng: Con xác định?