Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-02-11 20:06:17
Lượt xem: 64
Bùi Tấn dừng bước, dưới ánh đèn sáng rực chiếu khắp lầu, chàng trầm ngâm một lát, xoay người mặt mày thanh nhuận nói:
“Thật không giấu diếm gì, tòa lầu này là do ta quyên góp xây dựng.”
Đôi mắt Phó Nhiêu mở to: “Thật sao? Tứ thúc lợi hại như vậy sao?”
Thiếu nữ bày ra vẻ mặt bội phục và sùng bái.
Bùi Tấn mặt không đổi sắc gật đầu: “Đúng, ta quyên góp xây tòa lầu này, kính dâng cho hoàng gia, nhờ đó mà mới có thân phận là một hoàng thương.”
“Thì ra là thế.”
Phó Nhiêu xách váy bước lên từng bước, đến gần chàng một chút, kinh ngạc nhìn chàng. Nam nhân trước mặt lông mày thanh tĩnh, vẻ mặt quá mức bình tĩnh, đại khái là ỷ vào thân phận của mình mà hơi có vài phần kiêu ngạo. Nàng nhịn không được hạ thấp giọng nói, lặng lẽ khuyên nhủ:
“Nhưng ngài cũng không thể trắng trợn xông vào, hậu quả nếu như bị bắt sẽ ra sao?”
Tôn Chiêu mặt không chút thay đổi ở phía sau nhắc nhở: “Phó cô nương, bệ hạ hôm nay không tới cho nên không tính là xông vào, huống hồ lúc trước hoàng gia đã hứa, cho Tứ gia nhà ta lên lầu ngắm pháo hoa.”
Phó Nhiêu yên tâm: “Thì ra là thế.”
“Vậy mau lên lầu...” Nàng chủ động nắm góc áo Bùi Tấn, nhanh chóng leo lên.
Giày thêu nhẹ nhàng giẫm ở cầu thang, gần như không phát ra tiếng động, giọng nói trong trẻo của nàng như chim hoàng oanh, vang vọng khắp cả quỳnh lâu ngọc vũ:
“Tứ thúc, ngài thật lợi hại…”
“Theo ta được biết, nghề dược liệu không thể kiếm được nhiều tiền bạc như vậy, Tứ thúc vẫn còn kinh doanh cái khác đúng chứ?”
“Nhiêu Nhiêu đúng là vô cùng thông minh, ta làm thêm một số nghề như bảo tiêu vận chuyển hoàng hóa, tiệm cầm đồ, dinh thự.”
“Dinh thự à, thật đúng là cực kì giàu có…”
Phó Nhiêu đứng ở cửa bậc thang lầu sáu, sợ tới mức buông lỏng góc áo của chàng ra, giống như đứng cạnh một đống bảo bối vàng bạc, sờ vào rất nóng.
Bùi Tấn bị bộ dáng nàng chọc cười: “Cô nương ngốc, nhà ta kinh doanh mấy đời, nên cũng có chút vốn liếng.”
Phó Nhiêu gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy rụt vào trong bao tay áo: “Tứ thúc, ta có tài đức gì mà có thể làm ăn với ngài...”
Nàng cũng không phải là không biết, Bùi Tấn trọng đãi một vị tiểu cô nương mười mấy tuổi như vậy, thật sự là làm cho người ta sợ hãi.
Bùi Tấn biết nàng băn khoăn cái gì, nhẹ nhàng cười: “Bản lĩnh Nhiêu Nhiêu không tầm thường, dược hương mà nàng tạo ra cũng độc nhất vô nhị, ta muốn mượn năng lực của Nhiêu Nhiêu để mở ra con đường quyền quý kinh thành… Nàng biết đấy, chuyến đi này của ta, không có chỗ dựa vững chắc ở kinh thành là không được, có một chỗ dựa vững chắc, giống như thỏ khôn thì làm ba hang, lưu cho mình thêm vài đường lui.
“Dược hương của nàng rất được quý nữ ưu ái, không bao lâu chắc chắn sẽ khiến cho phu nhân quan lại chú ý, con đường mở ra, chính là thiên địa của ta...”
“Là như vậy ạ…” Phó Nhiêu lập tức thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-146.html.]
Lãm Nguyệt Các tròn bảy tầng, hình thức đèn cung đình của mỗi tầng không đồng nhất, màu sắc khác nhau, tầng thứ sáu treo đèn cung đình lưu ly lục giác do ngọc lưu ly xanh ở bi*n đ*ng chế tạo thành, đèn cung đình lay động, ánh sáng xanh thẳm chiếu lên gò má nàng lúc sáng lúc tối giống như ánh sáng mặt hồ gợn sóng.
Hai người cùng đi lên tầng cao nhất, đập vào mắt chính là ngàn vạn đèn đuốc, chi chít như sao trên trời, như ngân hà mênh mông.
Ập vào mắt là sự bao la hùng vĩ, khiến nàng say mê.
Mây dần tan đi, trăng tròn xuyên thấu qua một tầng mây mỏng manh, mở ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn lên trời cao, có thể chạm tới tinh vân, cúi đầu xuống, cả thành phồn hoa đều trải ở dưới chân.
Một bên lâu đài còn có một lầu các không lớn không nhỏ, bên trong trang bị một bếp nấu, một cái bàn rộng, các thị nữ đã dọn ra xong nước trà và thức ăn.
Bùi Tấn giật giật Phó Nhiêu đang ngẩn ngơ: “Đói bụng rồi đúng không, ăn chút gì trước đã.”
Ở phía xa, những lá cờ trên tường thành tung bay, ánh đèn trên tường thành tràn ngập xao xuyến, bao trùm cả kinh thành trong khói lửa nhân gian.
Phó Nhiêu đi theo chàng vào, bàn Hoàng Hoa Lê bày đủ loại món ngon thơm ngào ngạt.
Bùi Tấn ý bảo Phó Nhiêu ngồi xuống, nhấc nắp đậy thức ăn lên: “Nhiêu Nhiêu, nhìn xem đây là cái gì?”
Chính giữa là một cái án chân thấp bày một cái túi gà lá sen, túi gà kia da giòn thơm mềm, mùi thơm ngát bốn phía, so với túi gà ở quán ven đường đẹp đẽ hơn không biết là bao nhiêu, Phó Nhiêu thèm tới nước miếng chảy ròng ròng, lập tức rửa tay, cắn xuống một miếng đùi gà.
Chỉ trong chốc lát, miệng ngập đầy dầu.
Bùi Tấn cười, nàng vẫn còn nhỏ, thật giống như một đứa trẻ.
Phó Nhiêu thấy ánh mắt Bùi Tấn nhìn mình, cảm thấy rất ngượng ngùng, ánh mắt liếc về phía món gà gói lá sen, ý bảo chàng cũng ăn, Bùi Tấn lại đẩy toàn bộ án về phía nàng: “Đây là đặc biệt làm cho nàng.”
Buổi chiều nhìn thấy Phó Nhiêu thèm ăn như vậy, chàng rất đau lòng, lập tức dặn dò Tôn Chiêu phái một đầu bếp của hoàng cung tới nơi này, làm gà gói lá sen cho Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vừa ăn vừa hỏi chuyện Trần Nhất Sơn, Bùi Tấn đối đáp trôi chảy, còn nói cho Phó Nhiêu biết Trần Nhất Sơn hiện tại đang ở Miêu Cương.
Nàng chính là một tiểu vô lương tâm, ăn thức ăn của chàng, lại còn hoài nghi chàng.
Đưa tay đẩy một cánh cửa sổ lầu nhỏ ra, gió lạnh từ từ ùa vào, xua đi sự khô nóng trên mặt chàng, tay chàng cầm chén trà, lá trà xanh biếc dần dần giãn ra, nước trà hơi lay động, phản chiếu ánh mắt chàng nồng đậm.
Cô nương trước mặt hờn dỗi đáng yêu, hoàn toàn không biết khao khát trong lòng chàng.
Suốt mười lăm năm, chàng đợi nàng mười lăm năm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đời này, nhất định sẽ không để cho nàng trải qua nỗi khổ xa quê hương nữa.
Dưới Lãm Nguyệt Các chật kín người, trong hoa viên lớn phía trước lầu bày một dãy đèn lồng, trên mỗi ngọn đèn cung đình đều có câu đố về đèn, trả lời đúng hết trong một lần mới có thể vào Các ngắm cảnh.
Cô nương ban đầu hăng hái bừng bừng đến tuyển phi giờ ai nấy mặt mũi đều xám xịt, khóc không ra nước mắt.