Hoàng Đế Trọng Sinh Cùng Hoàng Hậu - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-25 04:14:21
Lượt xem: 19
Con gái của quan nhỏ.
Vươn tay ngăn động tác cúi đầu không ngừng của nàng ấy.
“Ta cũng không nhìn đường, cả hai chúng ta đều có chỗ sai, ngươi không cần giải thích.”
Cánh tay bị A Đoàn tóm lấy, động tác khom người vẫn đang tiếp tục, lại liên tục cúi chào mấy lần mới trả lời chậm một nhịp “Ngươi, ngươi không trách ta sao?” Giọng nói dường như không tin A Đoàn dễ nói chuyện như vậy. A Đoàn nghiêng đầu, chẳng lẽ nàng ấy hay bị khi dễ trong thư viện hay sao?
Lúc An Dương cưỡi ngựa A Đoàn cũng đi cùng, Hành Bộ Vân cũng rất thân cận với A Đoàn.
Đưa tay sờ bờm của Hành Bộ Vân ngoan ngoãn, nhìn về An Dương đang chuẩn bị ở một bên, ửng hồng trên mặt nàng ấy còn chưa hết, một người cười vui vẻ. A Đoàn vừa kiểm tra yên trên lưng Hành Bộ Vân, vừa không để ý hỏi “Có phải ngươi đang rất vui không? Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt An Dương khẽ ngưng lại, ưỡn n.g.ự.c đúng lý hợp tình nói
“Hôm nay là sinh nhật của ta, ta đương nhiên phải vui rồi, cần gì phải có cái gì.”
A Đoàn nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, không ngoài dự đoán, đại ca đang đứng ở đằng kia. Thấy hai người nhìn qua, Hứa Tiêu Nhiên cười phất tay, còn làm ra tư thế cố gắng lên. A Đoàn thật sự muốn đỡ trán, đại ca, có thể đừng rêu rao như vậy không? Quay lại nhìn, quả nhiên, toàn thân An Dương đều phấn khích.
Gật đầu một cái thật mạnh, thậm chí còn không nói chuyện với A Đoàn mà xoay người lên ngựa, khẽ kéo dây cương đi vài bước đến vạch xuất phát, hắt cằm với nam tử kia “Lên đi.” Nam tử kia cũng không nói lời nào, gật đầu xoay người lên ngựa, hai người đứng cạnh nhau ở vạch xuất phát. Hai người đã chuẩn bị xong, mọi người cũng ngừng thở, chỉ chờ tiếng còi vang lên.
Hành Bộ Vân chỉ lấy đà mọt lần, giữa không trung hí lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã xuống, An Dương cũng từ trên lưng ngựa mà ngã xuống. Mọi người hoảng sợ lùi về phía sau, A Đoàn cùng một số thị vệ nhanh chóng chạy đến muốn đỡ An Dương. Trong mắt A Đoàn hiện giờ chỉ có An Dương, cái gì cũng mặc kệ, khi hai người còn cách nhau một chút, thị vệ bên cạnh đã không còn trông cậy được nữa, đám người bắt đầu rối loạn, khắp nơi đều là ngươi xô ta đẩy.
Cắn răng, trực tiếp nhào qua, đoán nơi An Dương có thể sẽ rơi xuống rồi nhào qua đấy. Vì để tránh hôm nay trời mưa nên đường đua đã được quét dọn một lần, phía trên là cỏ, ở dưới lại là đá vụn, lúc nhào qua hai cánh tay đều có cảm giác đau đớn.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn ở hai tay thì trên lưng lại có sức nặng.
Nước mắt An Dương nhiều hơn nhưng không giải thích hay biện hộ gì, vì căn bản không thể giải thích. Là mình quá hiếu thắng, rõ ràng A Đoàn đã dặn rất nhiều, nhưng mình là muốn chứng tỏ bản thân với người kia... Cúi đầu, cắn chặt môi dưới không lên tiếng. Hoàng hậu cũng không nhìn An Dương, quay lại chăm sóc A Đoàn.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, An Dương công chúa."
Đột nhiên truyền đến âm thanh thỉnh an.
hắn lúc ấy, nụ cười ôn nhu của hắn lúc ấy, đều dành cho A Đoàn khi còn bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-trong-sinh-cung-hoang-hau/chuong-47.html.]
không phải A Đoàn hiện tại...
Khi đi đến câu tạm biệt cũng không nói, cũng không quay lại nhìn mình dù chỉ một lần. Những năm gần đây, nếu không phải có Giang Vạn Lí luôn bên cạnh, mình lại có thể tự ý sử dụng nô tài ở Đông cung, thật sự sẽ cho rằng khi còn bé đều là do mình tự tưởng tượng, cái gì cũng không có.
đã năm năm trôi qua, bây giờ đã là năm thứ bảy rồi mà hắn vẫn còn chưa xuất hiện.
Nếu như cái giá của sự trưởng thành là mất đi một người, thì ta tình nguyện không lớn lên...
Cằm đột nhiên bị nắm lấy, hơi dùng sức một chút, môi dưới đang bị cắn chặt lập tức buông ra, nghiêng đầu nhìn, mắt mở lớn, mặt càng trắng hơn, nước mắt chảy ra, run rẩy lên tiếng "Thái tử ca ca?"
Ngô Đồng thoạt nhìn rất mệt mỏi, lưng luôn thẳng tắp lúc này cũng hơi cong xuống, hai chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, khoanh hai tay lẳng lặng nhìn A Đoàn, không nói được lời nào.
Sau khi A Đoàn lên tiếng không thấy có tiếng trả lời, cho rằng do mình ngày nhớ đêm mong nên nhìn thấy ảo giác, đưa tay xoa lung tung trên mặt, đem nước mắt trên mặt lau đi, trừng lớn mắt nhìn về phía trước. Người vẫn ở đây, người thật sự vẫn đang ngồi trên giường của mình, không phải ảo giác, hắn thậtsự đã trở lại.
Kề sát vào, khom người, chăm chú nhìn ánh mắt A Đoàn, nói từng chữ “Hay là nàng muốn ta dạy dỗ nàng một lần, nàng mới có thể khắc thật sâu lời nói của ta? A Đoàn rõ ràng thấy lửa giận trong mắt Ngô Đồng, không che giấu một chút nào, ùn ùn kéo đến. Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mà Ngô Đồng cho rằng nàng sẽ nhượng bộ, mở mắt ra lần nữa vẻ mặt A Đoàn cũng là tức giận, thậm chí không để ý vết thương trên tay, hai tay dùng sức đẩy Ngô Đồng ra.
Bản thân cũng lập tức ngồi dậy, mặt càng tái nhợt.
Giữa lời của huynh với sự an toàn của An Dương thì muội sẽ chọn cái thứ hai, điều này thì muội tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Cho dù huynh có không vui hay tức giận thì điều đó cũng sẽ không thay đổi.”
Cằm tái nhợt mà vẫn cứng cỏi.
So với A Đoàn đang nghiêm túc, Ngô Đồng rõ ràng có chút không để ý. Đôi mắt phiếm hồng mang ý cười nhìn A Đoàn, còn đang đắm chìm vào đoạn nói chuyện vừa rồi, giống như là không nghe thấy A Đoàn nói gì. Qua thật lâu mới giật mình nhướn mày “Tùy nàng.”
Đơn giản như vậy sao? A Đoàn không tin. Quả nhiên, phía sau lại tiếp tục.
Lại là những lời này!
“Năm muội năm tuổi huynh nói chờ muội lớn lên sẽ hiểu được, bây giờ muội cũng sắp mười hai tuổi, huynh vẫn nói chờ muội lớn lên sẽ hiểu, như thế nào mới được coi là lớn lên!”
Ngô Đồng lại cười, ánh mắt cũng tỏa sáng, đưa tay bóp bóp má phải của A Đoàn “Dáng vẻ nàng tức giận thật xinh đẹp.”
A Đoàn “…”