Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoàng Đế Trọng Sinh Cùng Hoàng Hậu - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-10-25 04:05:24
Lượt xem: 41

Thời tiết tháng sáu như một đứa trẻ, thay đổi thất thường. Mới vừa rồi vẫn là ánh nắng chói chang chiếu xuống, chưa đầy một khắc sau đã mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng, mắt thấy sắp mưa to tầm tã. Bọn thái giám, cung nữ qua lại đều ào ào bước nhanh hoặc trực tiếp đứng dưới mái hiên chuẩn bị tránh mưa. Thế nhưng lại có một nhóm cung nữ đang la to, cuống quýt tìm kiếm.

”Công chúa An Dương!”

”Hứa tiểu thư!”

”Chủ tử mau ra đây đi, chúng ta phải trở về thôi!”

Những người khác nhìn thấy cũng hiểu được, khẳng định là hai tiểu yêu tinh lại trốn mất rồi, đám nô tài vì hai người này mà cảm thấy thật bất đắc dĩ. Công chúa An Dương là bảo bối trong tay hoàng hậu nương nương, Hứa tiểu thư lại là thái tử phi tương lai, hai người đều còn chưa đến tuổi có thể hiểu chuyện nên quy củ cũng chưa được dạy bảo, đành để cho các nàng tự do làm bừa.

Cũng may hai người chỉ ham chơi chứ không phải là kiêu căng, cũng chưa từng thấy các nàng đánh chửi nô tài. Chỉ là rất ham chơi, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy mất không thấy người đâu. Hoàng hậu nương nương mặc kệ, thái tử lại càng không quản, bọn nô tài cũng chỉ có thể nhận mệnh cả ngày chạy theo sau.

Vừa gọi mấy câu đã nghe thấy sấm rền vang từng trận, mưa to cứ như vậy trút xuống, những người khác ngược lại vừa tránh mưa vừa xem trò vui, chỉ có đám nô tài kia vẫn chật vật tìm kiếm khắp nơi.

Trong một hòn non bộ ở ngự hoa viên, hai tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài đang trừng mắt nhìn nhau, không thèm để ý đến tiếng hô của bọn nô tài cách đó không xa. Hai người đều khoảng bốn, năm tuổi, khuôn mặt như bạch ngọc nhỏ nhắn bầu bĩnh rất khả ái, trên người đều mặc kỵ trang* giống nhau như đúc, chỉ khác là một người màu hồng, một người màu xanh.

*kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa

An Dương giậm chân, chiếc chuông nhỏ hồng nhạt trên cổ chân kêu đinh đang.

”Làm thế nào bây giờ Đoàn Nhi? Chắc chắn mẫu hậu sẽ lại phạt ta chép sách!”

Ban đầu là do thời tiết quá nóng lại không muốn trở về nên mới có thể bỏ lại bọn nô tài chạy đến trốn ở trong hòn non bộ. Giờ thì hay rồi, mưa không dứt khẳng định là không thể trở về, mẫu hậu sẽ rất tức giận. Chơi có thể, phá phách nghịch ngợm có thể, thậm chí có thể chạy đến thư phòng của phụ hoàng chơi, nhưng mẫu hậu tuyệt đối không cho phép trời đổ mưa mà vẫn chạy loạn ở bên ngoài.

”Lần này c.h.ế.t chắc rồi!”

Công chúa An Dương theo thói quen lại bắt đầu cắn móng tay.

Vừa đưa tay đến bên miệng đã được A Đoàn chụp lại: “Sau khi trở về việc đầu tiên hoàng hậu nương nương làm chính là kiểm tra móng tay của ngươi, nếu phát hiện ra ngươi lại cắn thì hình phạt sẽ không chỉ là chép sách thôi đâu.” Mặt lại vặn vẹo như một trái khổ qua: “Rõ ràng là ngươi cắn móng tay, sao lần nào ta cũng bị phạt theo chứ!”

Hai người cùng nhau lớn lên, mọi thứ đều giống nhau, bao gồm cả bị phạt. A Đoàn cũng cảm thấy thật uỷ khuất, hoàng hậu nương nương nói không sai, tỷ muội tốt nên có phúc cùng hưởng. Thế nhưng An Dương cắn móng tay chính nàng cũng không quản được, lại càng không thể lúc nào cũng nhìn đến nàng ta. Cũng không buông tay, cứ lôi kéo như vậy miễn cho nàng ta lại cắn tiếp.

An Dương cũng không dãy dụa nhưng lại phản bác: “Còn nói ta sao, lần trước chính ngươi vụng trộm chạy ra ngoài rồi ngã làm chân bị thương, thái tử ca ca liền không cho ngươi ra khỏi cửa một tháng, ta cũng bị mẫu hậu nhốt lại một tháng nha!”

Điều này đúng là làm A Đoàn đuối lý, chân nàng bị thương không thể ra khỏi cửa, An Dương cũng bị nhốt nguyên một tháng.

”Được rồi, được rồi, ta sẽ viết với ngươi. Có lần nào ngươi bị phạt mà không phải là ta viết giúp chứ!”

Lúc này An Dương mới hài lòng, mọi người cùng chịu khổ tự nhiên sẽ không thấy khổ nữa. Cũng không ngại bẩn, đặt m.ô.n.g ngồi xuống một tảng đá, đôi chân nghịch ngợm đạp lên một hòn non bộ nhỏ bị ướt nước mưa. A Đoàn cúi đầu sửa sang lại y phục, đem ngọc bội cẩn thận che kín hơn một chút, nếu trời vẫn mưa không ngừng đành phải đội mưa trở về, cũng không thể để ngọc bội bị ướt được.

An Dương vừa nghiêng đầu nhìn thấy động tác của A Đoàn liền mở miệng:“Yên tâm đi, ngọc bội bị dính nước một chút cũng chẳng làm sao đâu, hơn nữa thái tử ca ca đối xử với ngươi tốt như vậy, sẽ không trách ngươi gì đâu.”Dĩ nhiên An Dương biết miếng ngọc bội này, đó chính là bảo bối của A Đoàn, người khác không dễ gì đụng vào được.

Lại uỷ khuất nói: “Ngươi thật tốt, ca ca sẽ không phạt ngươi, còn mẫu hậu thì lúc nào cũng muốn phạt ta.”

Thái tử ca ca sẽ không phạt nàng ư? A Đoàn nuốt nước miếng một cái, nghĩ tới một số việc, trên người lại có chỗ cảm thấy đau âm ỉ. Vừa nghĩ tới chuyện này lại cảm thấy sốt ruột hơn cả An Dương, vội vàng lôi kéo nàng đứng lên: “Chúng ta mau trở về đi!”

An Dương bị A Đoàn kéo không kịp phòng bị: “Bên ngoài vẫn còn đang mưa đó!”

”Không sao đâu, bọn nô tài ở bên ngoài nhìn thấy chúng ta sẽ chạy đến, sẽ không bị ướt mưa lâu đâu.”

”Chúng ta nhanh đi ra ngoài đi!”

Vừa nói vừa lôi kéo An Dương đi ra ngoài. An Dương thấy A Đoàn có chút nóng vội, tuy rằng không nguyện ý nhưng vẫn đi theo ra ngoài. Quả nhiên vừa đi ra bọn nô tài ở gần đó nhìn thấy vội chạy đến, nhưng quả thật trời mưa quá lớn, hai người vừa mới chạy ra đã ướt sũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-trong-sinh-cung-hoang-hau/chuong-21.html.]

Sắc mặt A Đoàn lập tức thay đổi, An Dương cũng vậy, mỗi người nhanh chóng chui vào một chiếc ô do bọn nô tài đưa đến.

”Buổi tối ngươi nhớ đến giúp ta chép sách!”

”Buổi tối ta sẽ đến chép sách giúp ngươi!”

Hai người đồng thanh nói ra câu này, thế rồi một người trở về Trung cung, một người trở về Đông cung.

Trở lại Đông cung, A Đoàn liền vùi đầu đi về phía phòng mình, trước tiên phải thay y phục đã. Mới đi được vài bước bả vai bỗng bị người chụp lại, A Đoàn giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Tiểu Giang công công mới hít một ngụm khí lớn, đưa tay vỗ vỗ ngực, còn tưởng rằng là thái tử ca ca chứ!

Ai ngờ Tiểu Giang công công bình thường vẫn luôn giúp mình che giấu thế nhưng lại không nói gì, A Đoàn chợt dừng động tác, khoé mắt co rút:“Thái tử ca ca đã trở lại sao?”

Giang Vạn Lí buồn cười nhìn bộ dáng sợ sệt của nàng: “Thái tử hôm nay về sớm, nói khi nào ngài trở về lập tức đi gặp thái tử.”

Toàn thân A Đoàn như quả bóng bị xì hơi, lưu luyến nhìn về hướng gian phòng của mình, nghẹn miệng gục đầu chậm rì rì bước tới thư phòng. Giang Vạn Lí buồn cười lắc đầu, phân phó người kêu bọn hạ nhân ra ngoài tìm A Đoàn trở về. Người đã trở lại rồi, không cần tìm nữa.

A Đoàn lê bước nửa ngày mới đến cửa thư phòng, lại không dám bước vào, do dự hồi lâu mới thò đầu vào nhìn quanh. Kết quả còn chưa thấy người đã nghe được giọng nói của thái tử ca ca.

”Muốn ta phải ra bế ngươi vào nữa sao?”

”Không cần, không cần,muội tự đi vào.”

A Đoàn theo phản xạ trả lời, vừa nói vừa bước nhanh vào bên trong, thành thật đứng trước bàn học, lưng thẳng tắp, hai tay cũng để thật nghiêm chỉnh, người không biết còn tưởng nàng đang đứng trong quân doanh.

Mười tuổi Ngô Đồng đã bớt đi vẻ ngây ngô, mỗi ngày lại tăng thêm một phần ổn trọng, đã bắt đầu giúp hoàng thượng xử lý quốc sự. Vẫn như trước cúi đầu xem sổ con trong tay, không cần nghĩ cũng đoán được A Đoàn lại đang bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, mỗi lần nàng làm sai chuyện gì đều như vậy.

”Nói đi, hôm nay lại trốn ở chỗ nào?,

Đoàn Nhi cũng thành thật trả lời: “Là hòn non bộ ở vườn hoa Thược Dược trong ngự hoa viên.”

Thái tử ca ca cũng giống hoàng hậu nương nương, nàng và An Dương chơi thế nào cũng được nhưng mỗi lần trở về đều phải báo cáo đã trốn ở chỗ nào, vì sao mà bọn nô tài không tìm ra được. Ngô Đồng vừa nghe liền hiểu tại sao, hòn non bộ kia rất nhỏ, bên trong có một thông đạo chỉ có tiểu hài tử mới có thể chui vào. Trách không được bọn nô tài tìm không ra, cũng không cần hỏi nguyên nhân nữa, đại khái là bọn họ cũng không nghĩ tới nơi đó.

”Vậy à!”

Sau đó không quản A Đoàn nữa, cũng chưa từng ngẩng đầu lên, chỉ chuyên tâm xử lý công việc của mình.

A Đoàn cũng không nắm rõ hôm nay thái tử ca ca đến cùng là tức giận hay không, chỉ dám nâng mắt nhìn sắc mặt hắn. Nhìn một chút liền ngẩn người, thái tử ca ca trưởng thành thật đẹp trai nha, so với đại ca còn ưa nhìn hơn, chỉ là lúc không nói lời nào bộ dáng có chút doạ người, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác càng doạ người hơn, khiến người khác đến nói cũng không dám nói.

”Hắt xì!” Đột nhiên thấy ngứa mũi liền hắt hơi một cái.

A Đoàn không để ý cúi đầu xoa xoa cái mũi của mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thái tử ca ca cau mày đứng trước mặt, sau đó thân mình nhẹ bẫng liền bị bế lên. A Đoàn theo thói quen ôm hõm cổ Ngô Đồng, cũng không cần nghĩ liền làm nũng: “Ca ca đừng nổi giận,về sau muội không dám nữa...”

Giọng nói mềm mại, còn lấy mặt cọ cọ vào mặt Ngô Đồng. Nhưng thật hiếm thấy, bình thường dùng chiêu này bách phát bách trúng vậy mà lần này lại không có hiệu quả.

Ngô Đồng bế A Đoàn bước nhanh tới phòng của nàng, từ bên sườn mặt có thể thấy mày kiếm đang gắt gao nhăn lại.

”Nếu đã trốn ở hòn non bộ tại sao cả người lại ướt đẫm? Đã ướt như thế này vì sao không thay quần áo trước?” Nét mặt đã hiện lên lãnh ý.

Lần này A Đoàn xác định thái tử ca ca nhất định rất tức giận, giọng điệu này với lúc bình thường giáo huấn Tiểu Giang công công giống nhau như đúc. Thành thực giải thích: “Mưa quá lớn, muội vừa chạy ra khỏi đó dã bị ướt hết. Vừa trở về liền đụng phải Tiểu Giang công công, hắn nói muội phải lập tức tới gặp huynh nên muội chạy tới luôn, còn chưa kịp thay xiêm y.”

Không chút do dự liền ở phía sau bán đứng Giang Vạn Lí đang bỏ tâm sức chuẩn bị canh gừng cho nàng.

Giang Vạn Lí thầm than khổ, trời đất chứng giám, bây giờ đang là giữa mùa hè, dù có tắm nước lạnh cũng không làm sao. Tuy lúc A Đoàn trở lại cả người ướt đẫm nhưng hôm nay trời nóng, đi vài bước đã khô đến phân nửa, hơn nữa thái tử điện hạ không thích dùng băng nên trong phòng không có hàn khí, sẽ không bị lúc nóng lúc lạnh, thế nên mới không để nàng đi thay quần áo trước.

Loading...