"Khi bà bán tới đây, Vu Diệu vẫn còn sống, đó là một cô gái nhỏ hiền lành bụng, tuy cô cho cô tới thôn Vân , nhưng cô vẫn lén tới đây đưa thuốc cho bà." Bà lão vỗ vỗ chân ,"Nếu Vu Diệu, hai chân của bà liệt từ lâu ."
Theo như lời bà lão kể, năm bà mười bảy tuổi lừa bán đến thôn Vân, tính đến nay cũng gần bốn mươi năm, lúc của Vu Diệu - Vu Quỳnh vẫn còn đời.
Vu Quỳnh, cũng như tên, thật sự là một phụ nữ giống như hoa quỳnh.
Màu trắng tinh khôi của hoa quỳnh tượng trưng cho sự chính trực, nhân hậu, ngây thơ, vẻ ngoài xinh của hoa quỳnh tượng trưng cho sự quyến rũ và sức hấp dẫn, Vu Quỳnh cực kỳ phù hợp với cả hai ngôn ngữ của hoa quỳnh.
Bà vốn về phía bắc để tìm , đường ngang qua thôn Vân, thấy những dân nơi đây bệnh mà cách chữa trị nên mới ở , nhưng bà nào , lòng của chẳng nhận sự đền đáp.
Lòng và vẻ của Vu Quỳnh giống như là một đoá hoa quỳnh trắng cao quý và thanh nhã tại thôn Vân như vũng nước bùn đen , cho nên đàn ông tại thôn Vân đều thích bà , gặp bà và cưới bà .
Vu Quỳnh từ chối sự theo đuổi của đàn ông độc và gia đình.
Bà chính trong lòng, bà tới phía bắc chính là vì tìm thương, chờ trị hết cho trong thôn, bà rời nơi tìm trong lòng.
Cô gái ngây thơ và lương thiện rằng một chuyện thể tùy tiện với ngoài.
Chính câu khiến Vu Quỳnh rơi vực sâu.
Một đêm nọ, trưởng thôn khi đó là Vân Lập Căn lẻn căn nhà của Vu Quỳnh ở, mặc kệ sự phản đối và phản kháng của bà mà cưỡng bức bà .
Mất trong sạch, Vu Quỳnh tự cảm thấy dơ bẩn, còn mặt mũi nào tới phía bắc để tìm trong lòng nữa, cũng còn mặt mũi nào về nhà chứ đừng tới còn tâm tư nào mà chữa bệnh cho ở thôn Vân.
Thấy thuốc duy nhất trong thôn chịu chữa bệnh, như thế mà ? Thế là những phụ nữ tại thôn Vân cứ lượt chạy tới khuyên nhủ Vu Quỳnh.
Cũng là lúc , Vu Quỳnh mới bộ phụ nữ ở đây đều lừa bán tới đây, nơi nạn buôn bán từ lâu .
Càng đáng sợ hơn chính là, mười mấy năm , họ cũng bắt đầu bắt cóc từ bên ngoài tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-589.html.]
Chỉ cần một bụng cho bà ở thôn Vân độc ác thế nào, để bà sự đề phòng một chút, Vu Quỳnh sa vũng lầy như ngày hôm nay.
Vu Quỳnh hận đàn ông ở thôn Vân, cũng hận phụ nữ ở thôn Vân.
Vu Quỳnh chạy trốn, Vân Lập Căn nhốt bà , cho đến khi Vu Quỳnh mang thai, bụng lớn đến mức thể phá thai nữa mới thôi.
Lúc Vu Quỳnh chạy nữa, nhưng bà ở trong thôn Vân đáng ghê tởm , Vân Lập Căn bèn tổ chức cho dân trong thôn xây cho bà một ngôi nhà ở ngoài thôn.
Vì duy trì kế sinh nhai, Vu Quỳnh đành tiếp tục chữa trị cho dân ở thôn Vân, hai bên nước sông phạm nước giếng.
Cho đến khi Vu Diệu sinh , Vu Quỳnh thấy Vu Diệu một hoa văn hình mây, đó là vết bớt bà từng thấy Vân Lập Căn và những dân khác trong thôn, bà vốn tưởng rằng đó chỉ là một vết bớt, nào ngờ đó là dấu ấn mà ai sinh tại thôn Vân cũng .
Thứ vết bớt, mà bộ mấy trăm tại thôn Vân đều , điều tuyệt đối bình thường!
Vu Quỳnh ép hỏi thì Vân Lập Căn mới cho bà , thôn Vân đều hạ một lời nguyền rủa.
Tô Vân Thiều hỏi: "Lời nguyền rốt cuộc thuộc loại nào? Sao di truyền từ đời sang đời khác như ?"
"Đều là oan nghiệt đấy." Bà lão lắc đầu, kể câu chuyện cũ từ mấy trăm năm .
Lúc , thôn Vân còn cẩn thận thờ phụng Bạch Xà nương nương, trong nhà nào cũng thờ Bạch Xà nương nương, còn bức tượng lớn nhất thì đặt ở trong từ đường.
Đến một ngày, trưởng thôn phát hiện một con rắn trắng nhỏ đang ăn đồ cúng trong từ đường, cả trưởng thôn và dân đều cho rằng đây là hoá Bạch Xà nương nương ban cho họ nên bắt đầu thờ cúng con rắn trắng nhỏ.
Mà con rắn trắng nhỏ cũng bỏ chạy, cứ chấp nhận sự thờ cúng và quỳ lạy của dân, đồng thời bảo vệ họ khỏi sự tấn công của loài rắn.
Thời gian lâu ngày, là qua mấy năm, con rắn trắng nhỏ ngày nào hòa thành yêu, nó lén trốn trong núi chơi, vô tình mà vướng một chiếc bẫy thú và một trai lên núi hái thuốc cứu.
Chàng trai hề đây chính là Bạch Xà nương nương hàng ngày thờ cúng, chỉ cho rằng nó là một cô gái bình thường lạc trong núi nên đưa rắn yêu về nhà chăm sóc.
Thường xuyên qua , sớm chiều bên , rắn trắng nhỏ và trai yêu , họ kết hôn sự chứng kiến của dân trong thôn.