Hắc Vô Thường độc nhiều năm nào thế giới còn một loại hành vi gọi là "Thẹn quá thành giận" và "Giận chó đánh mèo" chứ?
Anh chỉ là xui xẻo mà đụng trúng lúc Diêm Vương đang giận dỗi và buồn bực với Tô Vân Thiều mà thôi.
"Vậy, tự qua đó."
Hắc Vô Thường lấy di động , cúi đầu nhắn tin trả lời: 【 Có. 】
Diêm Vương cứ thế mà trơ mắt mà tên cấp ngu ngốc ế lâu năm của , mới mắng một câu mà đầu óc của cũng thèm vận động, cứ thể mà nhắn tin trả lời Tô Vân Thiều.
Nếu thấy Hắc Vô Thường đặt biệt danh cho Tô Vân Thiều là Diêm Vương phu nhân, nếu Hắc Vô Thường ngốc đến mức đáp trả Diêm Vương mấy câu, nhất định đánh vỡ cái đầu chó của Hắc Vô Thường!
Diêm Vương lạnh mặt : "Không cần, sẽ ."
Anh tự thuyết phục chính , nhất định nhân cơ hội tính sổ với Tô Vân Thiều thật cẩn thận!
Hắc Vô Thường càng thêm kinh ngạc: "Không ngài ?"
Bạch Vô Thường chỉ bật , với chỉ IQ và EQ , thoát khỏi kiếp độc trong vòng trăm năm tới là khó đấy.
"Hiện tại bổn vương đổi ý ." Diêm Vương lật mặt như lật bánh tráng, đó vung tay áo bước .
Hắc Vô Thường hoang mang mà gãi gãi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Sao thế nào cũng thấy dáng vẻ của Diêm Vương đại nhân giống như là đang vội vã gặp phu nhân , ngài còn chịu ?"
"Anh đúng là đồ mọt sách." Bạch Vô Thường cam chịu tiếp nhận công việc thuộc về Diêm Vương, cũng từ bỏ việc thuyết phục mắng mỏ Diêm Vương vì tình mà thường xuyên bỏ bê công việc .
"Anh một khi lạc tình yêu thì nghĩ một đằng một nẻo hả?"
Hắc Vô Thường đang suy nghĩ cái gì mà đột nhiên một câu: "Giống như hả, ngoài miệng thì mắng Diêm Vương như chó, nhưng thực tế vẫn giúp ngài việc nhỉ?"
Bạch Vô Thường đang vùi đầu công việc cũng ngừng , thoáng nghiêng đầu, dùng ánh mắt "Anh c.h.ế.t !" chằm chằm Hắc Vô Thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-568.html.]
Bị thôi thúc bởi khát vọng sinh tồn mãnh liệt, Hắc Vô Thường điên cuồng nịnh bợ : " đây gọi là trung thành, can trường, trượng nghĩa, đảm đang, tâm địa ngay thẳng chính trực, đành lòng địa phủ rơi cảnh loạn lạc do chủ nhân, vị trí của Diêm Vương đại nhân nên để cho mới !"
Nếu chỉ mấy câu nịnh bợ phía , Bạch Vô Thường còn thể miễn cưỡng gật đầu một cái, nhưng câu thì nổi giận đùng đùng mà ném cả bút : "Làm Diêm Vương mệt mỏi như , còn cho đảm nhận chức Diêm Vương để trâu ngựa cho địa phủ cả đời , là gián điệp do Diêm Vương phái tới vùng ? Lượn, lượn ngay cho !"
Hắc Vô Thường lập tức lượn ngay.
Sau khi lượn mất, trong lòng còn đáp trả em của một câu: Không hải hai chúng đều là cấp của Diêm Vương ? Đứng ở cùng một phe cả, gọi là vùng vùng chứ?
Mà lúc , Diêm Vương hùng hùng hổ hổ mà chạy tới biển hoa bỉ ngạn, trong biển hoa bỉ ngạn đang nở rộ để mùi hương hoa bỉ ngạn mà Tô Vân Thiều yêu thích nhất bám lên .
Anh suy nghĩ vài cách tính sổ với Tô Vân Thiều, ví dụ như cào nhẹ Tô Vân Thiều mấy cái, bắt Tô Vân Thiều ôm gối cho , hoặc nghĩ cách bắt Tô Vân Thiều hứa khi trưởng thành sẽ mặc cho gì thì ... Cứ như , càng về càng giới hạn.
Còn về phần Tô Vân Thiều, liệu cô từ chối nhỉ?
Hazz, kiếp cô chẳng thèm gương mặt lẫn cơ thể của , khi sống sẽ đổi ? Không thể nào.
chỉ cần để lộ một chút... Khoan , tính sổ, dụ dỗ .
Diêm Vương hạ quyết tâm, kéo cổ áo để lộ xương quai xanh mà Tô Vân Thiều thường thích vuốt ve, buộc chặt đai lưng để lộ vòng eo mà Tô Vân Thiều thích ôm nhất, đó mới mở quỷ môn mà bước .
Chỉ cần một bước, từ địa phủ tới phòng của Tô Vân Thiều.
Lúc Tô Vân Thiều đang bàn học, luyện chế kiếm Lôi Minh.
Thấy cô đang việc nghiêm túc, Diêm Vương quấy rầy đến cô.
Phòng của Tô Vân Thiều quá nhỏ, chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng Tô Vân Thiều , sô pha đơn thì Viên Viên và Nhu Mễ chiếm mất, mà cũng lười tranh giành cùng hai con yêu quái mầm non , quanh một lượt, tự nhiên mà lên giường của Tô Vân Thiều.
Trước thường trong phòng chứ lên giường của cô, đó là bởi vì Tô Vân Thiều còn quan hệ giữa hai bọn họ, nhưng hiện tại Tô Vân Thiều nhớ hơn một nửa, cũng chấp nhận , tất nhiên là thể lên giường .
Ban đầu còn nghĩ nên bày tư thế nào trông lơ đãng quyến rũ nhất ở giường, nhưng càng sườn mặt Tô Vân Thiều việc chăm chỉ, sự tức giận và tâm trạng dụ dỗ cô càng nhạt dần, thế đó là cơn buồn ngủ.