Nhận rằng những thứ đó cơ thể sẽ khiến bản mạnh mẽ hơn, Ân Tử Chân bắt đầu lang thang khắp nơi và tìm kiếm chúng, nhóc tới nhà bếp của khách sạn, câu lạc bộ thể thao điện tử và những nơi khác. Trong khi hấp thụ sự oán niệm, nhóc học nhiều kỹ năng khác , như nấu ăn chơi game.
Lúc đầu, nhóc cảm thấy nhàn rỗi vô cùng nên sinh nhàm chán, học cái gì đó để g.i.ế.c thời gian thì hơn, về , mới nhận niềm vui của việc học những điều mới, và đó ... tìm tới những vị tác giả thường xuyên lười biếng bỏ dở truyện giữa chừng.
Ba vị tác giả: "..."
Tô Vân Thiều Ân Tử Chân dính bất kỳ sinh mệnh tội nghiệt của ai, thể thấy nhóc thật sự chỉ thúc giục khác chứ ai thương, cũng chẳng liên quan gì đến kẻ buôn dẫm bánh kem mà ngã c.h.ế.t .
"Sau kế hoạch gì ?"
Ân Tử Chân nắm chặt tay, lý tưởng vĩ đại của : "Hiện tại đủ mạnh mẽ, chỉ thể phân thành ba , chờ đến khi thể phân nhiều hơn, thì thể giúp thế gian thêm thật nhiều tác giả trách nhiệm!"
Ba vị tác giả:!!!
Cuộc sống còn gì vui vẻ khi cả ngày tiểu thuyết? Như !
Ăn Chanh: "Tử Chân , em xem, em thể hiện hình mặt chúng , cũng đủ để em trở về thăm cha và em trai, đúng ? Bọn họ thấy em nhất định sẽ vui mừng."
Ý kiến mới đưa , Tô Vân Thiều phủi : "Ân Tử Chân là quỷ hồn hấp thu oán niệm mà trở nên mạnh mẽ, khác với những quỷ hồn khác, nó mới ở bên mấy ngày mà dính ít âm khí và oán khí ."
"Mọi còn trẻ, ngoài phơi nắng nhiều hơn, vận động một chút, những thứ sẽ từ từ tiêu tán. Cha của thì , nhưng em trai còn quá nhỏ, nếu tiếp xúc lâu dài sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến cơ thể."
Tình Không: "Không thể tiếp xúc trong thời gian lâu dài nhưng vẫn thể từ xa mà mấy cái chứ, hoặc là thi thoảng gặp mặt vài , trò chuyện một chút, vẫn hơn như bây giờ nhiều, ?"
Thực , Ân Tử Chân đúng là rung động một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-558.html.]
Trước khi c.h.ế.t điều khiến nhóc yên tâm nhất chính là cha và em trai, nếu thể ở bên cạnh mà chăm sóc bọn họ, thì cho dù từ xa bọn họ cũng .
Tô Vân Thiều thấy biểu cảm của Ân Tử Chân liền ngay nhóc đang suy nghĩ cái gì.
" cho , bên cạnh ba quỷ sai, còn ba con quỷ học bá, tuy ngăn cản bọn họ trở về nhà từ xa, nhưng bọn vẫn chẳng mấy khi trở về, thậm chí là hề trở về. Cậu tại ?"
Ân Tử Chân lắc đầu, cho dù nhóc thông minh độc lập đến , nó vẫn chỉ là một nhóc từng trải qua sự đời mà thôi.
Là Bồ Câu Tinh như đang suy nghĩ gì đó: "Là sợ uống rượu độc giải khát ?" ( ý là sợ về thấy gia đình thì mấy quỷ hồn càng nỡ rời )
Tô Vân Thiều gật gật đầu: "Ma quỷ cũng là từ mà biến thành, dục vọng thì ma quỷ cũng , bây giờ chỉ từ xa mà một chút, nhưng đến khi thực sự gặp , sẽ đến gần họ hơn, càng gần hơn nữa."
"Cho nên bọn họ thà đè nén khát vọng và nỗi nhớ của bản , để cho bạn bè tới thăm nhà giúp cũng nhất quyết chịu trở về, chỉ cần của vẫn sống là . Nếu thật sự kìm nén nổi nữa thì họ sẽ nhờ bạn bè cùng, nếu đến lúc đó họ thực sự nhẫn nhịn nổi thì vẫn còn bạn bè khuyên can hoặc mạnh mẽ kéo họ ."
Ba vị tác giả: "..."
Ân Tử Chân: "..."
Hình như gì đó kỳ lạ trộn thì ?
Cẩn thận ngẫm , lời Tô Vân Thiều cũng sai, Ân Tử Chân chỉ là một đứa bé mới bảy, tám tuổi, cho nên nhóc cần tình thương của cha hơn lớn nhiều.
Không khác ở bên khuyên can, một khi để nhóc về đến nhà, thể sẽ rời , đến khi của nhóc sẽ âm khí và oán khí ảnh hưởng tới, nhóc sẽ tự trách .
Ba vị tác giả vốn tưởng rằng một con quỷ thông minh, còn khả năng chơi game nhất định là một con quỷ trưởng thành, nhưng lúc mặt mũi và tuổi thật của Ân Tử Chân, bọn họ thể nào để nhóc tiếp tục việc cho nữa.