Cô chỉ nhớ là từng dặn rằng: "Đây là một thôn làng bất hạnh, chúng thể tiếp xúc quá nhiều với thôn dân, trừ chuyện chữa bệnh cứu thì bất kỳ liên hệ nào với thôn, cũng tuyệt đối bước thôn dù chỉ là nửa bước, nếu chúng cũng sẽ bất hạnh giống như bọn họ."
Lúc như thế, Vu Diệu tin chút nào.
Có lẽ là vì ở một quá lâu, cho nên khi để trút bầu tâm sự thì Vu Diệu nhiều chuyện cho Ngân Dực .
"Con nít thường tâm lý " phản" mạnh, lớn càng cấm cái gì thì nó sẽ càng cái đó. Tao cũng từng lén thôn Vân, còn quen một bạn, tao dạy cách phân biệt các loại thảo dược, dạy tao cách săn và bẫy, nhưng tao gặp bất hạnh gì nè, vẫn sống ơi là đó thôi."
Người bạn tên là Vân Gia Thụ, Ngân Dực đa từng gặp qua .
Vân Gia Thụ thường xuyên đến nhà của Vu Diệu, lúc là tới tặng con mồi mà săn , lúc thì tặng đậu hủ, thịt khô mà , tóm là nào đến cũng mang quà theo. Những thứ Vu Diệu thời gian tự cho nên cũng đành nhận lấy.
Đương nhiên Vu Diệu bao giờ lấy cái gì của Vân Gia Thụ cả, cô sẽ đáp lễ bằng một ít lá tự hoặc thuốc thang gì đó, chung là qua .
Mỗi các thôn dân thấy Vân Gia Thụ đến tìm Vu Diệu thì đều nở nụ và trêu ghẹo họ.
"Gia Thụ , tính bao giờ mới cưới Diệu Diệu về thế hả?"
" chờ ăn kẹo cưới của Gia Thụ mười mấy năm đấy nhé."
"Gia Thụ, còn mau cầu hôn thì coi chừng Diệu Diệu đàn ông khác "bắt cóc" về nhà đó nha."
"Không chuyện đó ." Mỗi khi trêu ghẹo như thế, Vân Gia Thụ luôn : " chỉ xem Diệu Diệu như em gái thôi."
" ." Vu Diệu : " trai, cho nên Gia Thụ cũng giống như của , đừng bậy chứ."
Vu Diệu vội vàng khám bệnh và bốc thuốc cho thôn dân, thấy cảnh Vân Gia Thụ xụ mặt xuống khi cô , nhưng cũng may là Ngân Dực đang trốn trong phòng thấy .
Dưới góc của thứ ba, nó Vân Gia Thụ ý với Vu Diệu, nhưng Vu Diệu chỉ xem là trai giống như lời mà cô thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-500.html.]
Giữa đêm khuya thanh vắng, Vu Diệu ôm Ngân Dực lảm nhảm: "Các thôn dân phiền thật chứ, tao bao nhiêu là Gia Thụ chỉ là của tao , thế mà bọn họ cứ thích gán ghép lung tung. Bọn họ chán nhưng tao phiền c.h.ế.t đây . tao thể giải thích, nếu chị Lệ Lệ mà hiểu lầm thì khổ."
Ngân Dực nghiêng đầu, Vu Diệu nó đang rõ chị Lệ Lệ là ai cho nên giải thích: "Mày nhớ ? Lần chị Lệ Lệ tới tìm tao lấy nước hoa khô tự đó, là cái da ngăm đen ."
Ngân Dực gật đầu, ý bảo nhớ .
Vu Diệu tiếp: "Chị Lệ Lệ thích Gia Thụ, cứ hỏi tao là để trở nên như tao, đến mức mặc quần áo giống như tao và hỏi xin loại nước hoa khô mà tao dùng nữa cơ. Tao cảm thấy nếu cứ để như thế thì khả năng chị Lệ Lệ sẽ một ít chuyện cho lắm."
Sự thật chứng minh, Vu Diệu đoán sai.
Thời gian đó, Vân Gia Thụ tới nơi thường xuyên, mỗi đến đều dùng ánh mắt dính nhớp chằm chằm Vu Diệu, lời phần suồng sã, thậm chí hành vi cử chỉ cũng còn đúng mực như đây nữa.
Vu Diệu phiền nhiều quá cũng khó chịu, thế là cô giấu Ngân Dực ở trong túi xuống núi bán thuốc.
Ngày hôm đó Vu Diệu mua nhiều thứ, bởi lúc về thì trăng treo lên đầu cành .
Thấy cũng muộn nên Vu Diệu đưa hết đồ đạc cho Ngân Dực, còn thì về nhà để nấu nước tắm rửa và ngâm chân, nhưng thật ngờ trễ như mà Vân Gia Thụ vẫn còn ở cửa nhà chờ cô .
Thấy Vu Diệu trở về, Vân Gia Thụ vội vàng chạy tới giúp cô chất đồ nhà và đổ nước, thái độ ân cần lạ thường.
Vu Diệu gì cho nên chỉ im lặng .
Ai Vân Gia Thụ mở miệng một câu cô sốc tới óc: "Diệu Diệu, hai như thế mà em còn chịu mật hơn với ở mặt khác?"
Vu Diệu: ???
"Anh đang cái gì ?"
Từ Ngân Dực chuồn ngoài Vu Diệu tìm nó cả buổi xong thì một một yêu cứ dính với như hình với bóng, mỗi khi Vu Diệu tắm rửa trong phòng, Ngân Dực sẽ canh gác ở bên ngoài Vu Diệu chuyện, thi thoảng nó còn sẽ dùng đuôi vỗ lên mặt đất ý bảo là vẫn đang .
Vu Diệu tình yêu nam nữ với Vân Gia Thụ, cũng cướp thương của khác, cho nên vẫn luôn cố ý duy trì cách với , hơn nữa tuy trong nhà còn khác nhưng vẫn luôn Ngân Dực, cho nên cô thật sự từng ở riêng với Vân Gia Thụ bao giờ.