Khi đến khúc , Vân Đình và Vân Tiêu đều cúi đầu xuống, hai em đụng đầu an ủi lẫn .
Tô Vân Thiều là thiên sư, cô cũng cảm thấy gây chú ý và bất tiện khi mang theo hai con trăn lớn như ngoài, của chúng chỉ là một bình thường, thảo nào cô chỉ thể đưa hai đứa con trai trốn ở một nơi như .
Nếu chúng thể năng lực sớm hơn... Không bằng rằng lẽ vì Vân Tiêu và Vân Đình luôn khao khát thể thu nhỏ để mang theo bên , nên chúng mới năng lực khi cô đặt tên cho.
Tô Vân Thiều từng rằng năng lực của yêu quái, ngoài thiên phú chủng tộc bẩm sinh, chúng còn thể nhờ quá trình chủ động mong để tiến hóa nó.
"Bé, bé thể chuyện ạ?" Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng trẻ con xa lạ khác.
Ngọc Bạch Y giật , theo bản năng nắm lấy tay của Tô Vân Thiều: "Có quỷ hả?"
Tô Vân Thiều bóc lá bùa duỗi tay trái đến mặt Ngọc Bạch Y: "Đây, nhóc đang chuyện nè."
Bé nhân sâm ôm lấy tay của Tô Vân Thiều trở , bụng hướng lên , râu sâm dài nhỏ động tác lau mồ hôi, vất vả thở dài: "Bé sắp c.h.ế.t ngạt ."
Ngọc Bạch Y: "..."
"Đến nhân sâm mà cũng thể thành tinh ? Tại cảm thấy thế giới chút quái lạ ?"
Lời lẩm bẩm của Ngọc Bạch Y chính là nỗi nghi vấn luôn ở trong lòng Tô Vân Thiều, chẳng nhân sâm thể thành tinh ? Có điều xác suất gặp yêu quái của cô quá cao, trong vòng nửa năm mà cô gặp sáu con, trung bình mỗi tháng cô thể gặp một con yêu quái.
Nghe là do linh khí thế gian khôi phục nên xảy chuyện đúng ? linh khí vẫn còn mỏng lắm mà.
Cùng lắm chỉ là hang núi nơi Vân Tiêu và Vân Đình ở đủ nguyên khí, , là quá đỗi đầy đủ mới đúng.
Tô Vân Thiều : "Vân Tiêu, Vân Đình, tại của tụi em đưa hai đứa đến sống ở hang núi đó ?"
Vân Tiêu suy nghĩ một hồi: "Chắc do nơi đó, dễ chịu ạ."
Vân Đình giải thích chi tiết hơn: "Mẹ nơi đó thể khiến tụi lớn nhanh hơn và biến hình sớm hơn. Nếu hóa thành hình dạng con thì tụi thể đến đồn cảnh sát, lúc đó sẽ bụng đến nhận nuôi hai đứa, thế là tụi thể bước cuộc sống xã hội một cách bình thường ."
Mẹ của hai em suy nghĩ khá thấu đáo, lẽ cô cơ thể của thể trụ quá lâu, hoặc là cảm thấy thể trụ đến khi hai đứa con trai biến hình nên mới sắp xếp thứ từ sớm như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-478.html.]
Tô Vân Thiều thấy một ít cách giáo dục của trong một phần ký ức của Vân Tiêu, dạy Vân Tiêu rằng sức mạnh của nó là thứ thường thể chấp nhận bằng cách dạy đ.ấ.m vai, cho nên nó cần kiểm soát sức mạnh . Khi Vân Tiêu tức giận và giận cá c.h.é.m thớt thì dùng sự thật để đạo lý với nó, và khi Vân Tiêu việc gì đó thì khen ngợi và vuốt ve nó.
Cô yêu quái bình thường sẽ dạy dỗ con của như thế nào, nhưng của Vân Tiêu xem con trai như một bình thường sức mạnh lớn một chút mà dạy dỗ, hi vọng biến thành hình dạng con thì chúng thể bước xã hội, cô chúng sống trong rừng sâu núi thẳm cả đời.
Vì duyên gặp nên Tô Vân Thiều định theo nguyện vọng của chúng, Đội đặc biệt đang bắt đầu mở các cách giấy tờ tùy của yêu quái, cho nên chứng minh thư và hộ khẩu đều thể lấy một cách quang minh chính đại.
"Vân Tiêu, Vân Đình, tụi em theo chị về nhà ?"
Vân Tiêu gật đầu mạnh mẽ: "Theo ạ!"
Vân Đình chỉ cái túi lớn: "Tụi đóng nhiều tiền ăn như nên chị bỏ rơi tụi giữa đường đấy!"
Khi thấy từ đó thì bé nhân sâm đang giả c.h.ế.t lập tức kinh ngạc dậy: "Bé năng lung tung gì mà, chị bỏ rơi bé?"
"Chị bỏ rơi em." Có điều bảo Tô Vân Thiều gọi tên bé nhân sâm thì cô thực sự thể nào gọi : "Ai đặt tên cho em ?"
Bé nhân sâm: "Bé tự đặt đấy."
Vân Tiêu: "Không ."
Vân Đình: "Đó chỉ là một cái biệt danh thôi, giống như gọi trai là con trai ngốc , chứ đó là tên thật, lương thực dự trữ tài cán gì mà tự đặt tên cho chứ?"
Bé nhân sâm quá yếu, cho dù nó thừa nhận "bé" là tên của thì cũng quy tắc đặt tên công nhận, cuối cùng nó trở thành một cái biệt danh.
Bé nhân sâm dẩu môi, nhưng nó vẫn thể nào phản bác .
Tất cả nguyên khí khắp Tô Vân Thiều đều dùng để vẽ bùa trấn hồn , phần còn đủ để đặt tên nên cô tạm bỏ qua chuyện .
"Ngày mai chị sẽ trở hang núi, ngày mốt là rời , thời gian gần đây chị sẽ khá bận rộn, chắc đặc biệt về đây , nếu các em thứ gì mang thì nhớ sớm."
"Được." Ba đứa nhỏ gật đầu.
Không lâu , thức ăn giao đến.