Thì là ! Ba Tô thở phào nhẹ nhõm, ông nghĩ con gái thể coi trọng một cây sào tre mỏng manh như Trác Kinh Luân mà.
"Là của bà ngoại nó đưa cho, bà đó là vật tổ tiên truyền , trẻ con dễ giật , cần đeo một miếng ngọc Phật để trấn áp, Chu Hồng khi còn nhỏ cũng dùng nó, hữu ích."
Tô Vân Thiều: ?
Đợi , của Chu Hồng ? ? ?
Theo như Bách Tinh Thần điều tra thì bố của Chu Hồng quanh năm uống rượu say việc gì, trai thì thường ăn trộm tiền của gia đình và ngoài chơi bời với khác, nếu tiền thì sẽ trộm đồ trong nhà và bán chúng .
Một gia đình như thế mà thể cho phép một miếng ngọc Phật như lưu truyền cho đời ? Lừa ai chứ?
Việc bí mật điều tra về dì Hồng thể , vì Tô Vân Thiều sẽ theo một góc độ khác.
"Điều kiện gia đình của dì Hồng hẳn là khá . Con thấy miếng ngọc đường nét nhẵn nhụi, chạm khắc tinh xảo, sinh động như thật, liền khiến cảm thấy vui vẻ, hẳn là chế tác bởi bậc thầy nổi tiếng. Bản miếng ngọc chút tì vết, còn màu xanh lá , ít nhất cũng giá hơn mười mấy vạn."
Ba Tô lời nhận xét của cô thì tán dương, chỉ việc qua ảnh mà cần chạm vật thật cũng thể hiện khả năng của con gái, xem ai dám nhạo con bé lớn lên ở nông thôn mắt thẩm mỹ chứ?!
Chỉ là do chuyện của trưởng bối, cho nên mở đầu phân tích như chút sai sót.
Bây giờ con gái Chu Hồng , ba Tô cũng ý giấu diếm,"Gia cảnh của dì Hồng con ."
Ba của Chu Hồng đây chỉ là một bán rau bình thường, cuộc sống trôi qua tạm , đó kết hôn với Chu hai vợ chồng cùng kinh doanh, để kiếm thêm tiền mà họ keo kiệt.
Anh trai của Chu Hồng chính là sinh thời điểm , từ nhỏ bao giờ trải qua cuộc sống ăn gì mua nấy, tự bán trái cây ở nhà và cũng chỉ thể ăn một quả nhàu nát và hỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-383.html.]
Trong mấy năm đó, hai vợ chồng kiếm bộn tiền từ sáng sớm đến khuya, mua nhà lầu xe , đời sống cũng khấm khá lên, nghĩ những tháng ngày bươn chải của ngày xưa mà chạnh lòng, cảm thấy nên rộng lượng với con trai hơn, lúc Chu Hồng đời.
So với trai từ nhỏ chịu nhiều khổ cực cuối cùng cũng hưởng hạnh phúc, Chu Hồng là nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Ba Chu sẵn sàng đầu tư cho bà và cho bà học thư pháp, múa ba lê, piano và vi-ô-lông, thua con cái những nhà khác một môn nào.
Về , công việc ăn của hai vợ chồng ngày càng phát đạt, khẩu vị cũng tăng lên, ba Chu còn hài lòng với công việc kinh doanh nhỏ nữa mà theo bạn bè đầu tư cổ phiếu.
Giao dịch cổ phiếu nhiều rủi ro, ba Chu vốn là đầu óc kinh doanh nên ông mù quáng lời bạn bè, chỉ đầu tư tất cả tiền trong tay mà còn thế chấp nhà và ô tô để đầu tư cổ phiếu, đạo lí trứng gà thể đặt chung một rổ.
Một khi thua thì càng lao để kiếm tiền và thật nhiều tiền, cũng đồng nghĩa với việc dễ sập bẫy hơn.
Chỉ trong vài tháng, ba Chu hủy hoại sạch sẽ công việc kinh doanh mười năm của ông và Chu, nhà họ Chu thoáng cái từ một gia đình khá giả thành nợ nần chồng chất.
Khi đó Chu Hồng mới bảy tuổi, bà đột ngột chuyển từ một ngôi nhà hai tầng xinh đến một khu chung cư cũ kỹ, từ một cô công chúa nhỏ mặc váy công chúa học múa ba lê và piano bỗng trở thành một cô bé lọ lem vất vả việc nhà mỗi ngày, là chênh lệch quá lớn.
Ba Chu chán nản về, ông còn dáng vẻ hiên ngang ngẩng cao đầu như nữa mà trầm lặng hơn nhiều, chỉ thích một trong quán uống rượu, nhưng ông vẫn gánh vác trách nhiệm chủ gia đình, cùng vợ một nữa cùng ăn buôn bán để trả nợ.
Không lâu đó, trong một đêm trai của Chu Hồng phá khóa cửa tiệm vàng của và lấy trộm tất cả ngọc, vàng và kim cương, tiền lấy khá lớn nên báo cảnh sát, khi bắt thì đưa tù. Hỏi mới , trai của Chu Hồng quen với cuộc sống tiêu tiền như nước, hết tiền thì về nhà lấy, nhà tiền thì đem đồ đáng giá cầm, còn nếu gì ở nhà, sẽ ngoài ăn trộm và cứ thế từng bước tù.
Đến khi tiền và đồ quý giá trong nhà đều còn, chẳng lẽ Chu ? Bà chỉ giả câm giả điếc để bảo vệ con trai .
Kể từ đó, ba Chu ngày càng uống nhiều rượu hơn, ông mắc chứng nghiện rượu từ khi nào, suốt ngày say khướt và chẳng buôn bán kiếm tiền nữa.
Thu nhập của cả nhà dựa một Chu, chỉ trả nợ, trả lãi mà còn nuôi cả nhà ăn uống, cảnh nhà họ Chu càng thêm khốn khó.
Về phần miếng ngọc trị giá hơn mười mấy vạn , thể là Chu cất kĩ hơn nên chồng và con trai tìm thấy, hoặc cũng thể khi trở nên khấm khá hơn bà chuộc về, dù cũng là cổ vật từ các đời tổ tiên truyền xuống, nếu mất thì cũng hổ thẹn với tổ tiên.