Chuyện đến tận đây, xem như vết sẹo cũ cũng bóc tách gần hết, Hứa Lâm Lang mới hỏi về vấn đề : "Thụy Thụy là g.i.ế.c c.h.ế.t ư?"
"Cứ coi như là ." Tô Vân Thiều cũng úp úp mở mở khiến ba họ tiếp tục tra tấn nữa,"Là tự g.i.ế.c chính ."
Người nhà họ Hứa: ???
Vì tách từng chữ thì họ thể hiểu, nhưng khi ghép chúng thì ý nghĩa trở nên xa lạ?
"Sao thể như thế ? Cô đang đùa !" Gương mặt trang điểm cẩn thận của Hứa Lâm Lang trở nên vặn vẹo, dù mỹ phẩm đến cũng che giấu các dấu hiệu lão hoá nhanh chóng khi cô mất con trai.
Hứa phu nhân liên tục lắc đầu: " tin, từ nhỏ Thụy Thụy hiểu chuyện, chẳng bao giờ thằng bé chuyện lớn tiếng, chạy nhảy, ngoan ngoãn ở giường và tiếp thu việc điều trị của bệnh viện, nó thể tự tử ?"
Trong ba nhà họ Hứa, chỉ Hứa Nặc khi Trường Tôn Thụy tự tử là biểu lộ cảm xúc gì.
Tô Vân Thiều, Bách Tinh Thần, Ngọc Bạch Y cũng hiểu .
Tuy rằng đó Hứa Nặc rõ ràng, nhưng lẽ trong lòng ông cũng chút suy đoán, chỉ là tới tận bây giờ mới chứng thực mà thôi.
"Chỉ như , khi rời Thụy Thụy mới thể bình yên như thế." Hứa Nặc lộ nụ chua xót, nhưng ông cũng chẳng duy trì nụ miễn cưỡng bao lâu.
"Từ nhỏ nó hiểu chuyện, chúng lo lắng cho , sợ chúng việc vất vả, ngày thường, chỉ cần thể gọi điện thoại gọi video, nó luôn để chúng phí thời gian thăm."
Lúc , Hứa phu nhân cũng ý thức khả năng Trường Tôn Thụy tự tử lớn tới mức nào, bà lóc : "Trước nay chúng từng cảm thấy Thụy Thụy là gánh nặng, nó là đứa cháu ngoại yêu quý của , là đứa bé quý giá nhất của nhà họ Hứa!"
Hứa Lâm Lang thành tiếng, cô nổi nữa, giày cao gót đổ sang một bên, cả cô ngã mặt đất, đ.ấ.m n.g.ự.c lớn.
"Hu hu hu, là do , đều là của , đó là do như vô dụng, thể cho con một cơ thể khỏe mạnh! Là hại Thụy Thụy, căn bản tư cách của nó!"
"Mẹ ơi?" Trường Tôn Thụy đang chơi vui vẻ thì thấy tiếng , chú ý tới động tĩnh ở bên nên lập tức bay qua.
"Mẹ, ông ngoại, bà ngoại, cả ? Là do Thụy Thụy trò chuyện chơi đùa với , cho nên đau lòng ? Là Thụy Thụy ngoan, Thụy Thụy nên chỉ lo chơi cùng các các chị!"
Còn nắm rõ tình hình, Trường Tôn Thụy nhận hết trách nhiệm lên , khuôn mặt nhỏ bé sự tự trách lấp đầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-279.html.]
Tô Vân Thiều nhếch mày: Những lúc thế , bình thường là nên nghi ngờ ba chúng gì để nhà họ Hứa lóc như ?
Bách Tinh Thần hiệu: Chủ động xin , cho rằng đó là sai của , đó cũng là biểu hiện của hội chứng cố hài lòng khác.
Ngọc Bạch Y bất đắc dĩ: Cả cái nhà đều chút vấn đề nha.
"Thụy Thụy sai, là bà ngoại sai!" Hứa phu nhân một tay ôm con gái, một tay ôm cháu ngoại,"Là bà ngoại chú ý tới cảm xúc của Thụy Thụy gì khác thường."
Hứa Lâm Lang ôm chặt Trường Tôn Thụy lớn, hối hận, đau lòng thôi: "Là , lẽ nên ly hôn với Trường Tôn Triết từ lâu, ngay từ đầu tiên ngoại tình , như sẽ mắc bệnh truyền nhiễm rubella, Thụy Thụy cũng khả năng bệnh tim bẩm sinh, càng cần tự tử!"
Hứa Lâm Lang ôm con trai đến mệt lả, trút hết hối hận và đau khổ của ngoài, chú ý tới Trường Tôn Thụy sợ đến cứng .
Phát hiện tình hình gì đúng, các bạn nhỏ vội vàng chạy tới, khi những lời của Hứa Lâm Lang thì doạ cho ngây .
Có ý gì đây? Trường Tôn Thụy c.h.ế.t vì bệnh tim tái phát ? Sao giờ biến thành tự tử ?
Bách Tinh Thần và Ngọc Bạch Y phân công nhiệm vụ trong nhóm chat thám hiểm, Bách Tinh Thần kể những biểu hiện của hội chứng cố hài lòng khác, còn Ngọc Bạch Y thì kể về các chuyện xảy và khi Trường Tôn Thụy tự tử.
Các bạn nhỏ khi xem xong: "..."
Đột nhiên đập c.h.ế.t tên khốn nạn Trường Tôn Triết thì bây giờ?
Tần Giản lo lắng Trường Tôn Thụy, cũng thế nào mà một đứa bé năm tuổi vì sợ nhà lo lắng, thể kìm hãm cơn đau tim, để bày khuôn mặt đang ngủ an yên.
Nếu một đứa em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như , còn hận thể nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận mà chăm sóc từng li từng tí, chỉ sợ em trai chịu thiệt thòi.
Chính nhà họ Hứa còn chú ý tới Trường Tôn Thụy khuynh hướng tự tử, mà dám yêu thương nhóc?
"Hối hận muộn màng còn rẻ rúng hơn cả ngọn cỏ dại." Tần Giản lạnh mặt .
Hứa Lâm Lang lớn một trận, mặt Hứa phu nhân lộ vẻ hoảng hốt, còn Hứa Nặc, chỉ trong một thời gian ngắn dường như già nhiều.
"Con , như bây giờ chẳng cũng khá ?" Bàn tay nhỏ bé của Trường Tôn Thụy nhẹ nhàng vỗ lên Hứa Lâm Lang đang tới mức thể kiềm chế.
"Con còn bệnh tim, thể chạy, thể nhảy, thể chơi, hơn so với lúc nhiều. Mẹ và ông bà ngoại đừng nữa, điều Thụy Thụy thấy nhất chính là thấy đau khổ."