Hoán Đổi Thiên Kim - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-08-04 13:17:44
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong những mặt ở đây ngoại trừ Tô Vân Thiều, Diêm Vương và Đào Yêu thể thấy quỷ, thì chỉ thêm một hệ thống mà một ai .

Vì để cho các bạn nhỏ thể mắt thấy tai tất cả chuyện, Tô Vân Thiều đưa âm khí tới để cái bóng màu trắng hiện mặt .

Ngay đó, tất cả liền thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng xuất hiện, cả cháy đen, tóc ngắn dựng ngược, sét đánh thảm.

Người từng sét đánh là Đào Yêu cũng thoáng qua, lặng lẽ đầu chỗ khác, cô sét đánh đến mức quá .

Tô Vân Thiều dùng tay gõ gõ lên bàn , sắc mặt lạnh lùng hỏi: "Cô ."

"Nói cái gì?" Giọng của lệ quỷ khàn khàn, dùng ánh mắt tràn đầy phẫn hận Tô Vân Thiều, ai cũng đều chắc chắn sẽ ngoan ngoãn lời.

Tô Vân Thiều: "Nói xem vì cô g.i.ế.c , g.i.ế.c như thế nào và g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu ."

Lệ quỷ khẩy một tiếng, liếc mắt Bách Tinh Thần, thậm chí còn che giấu vẻ mỉa mai và khinh bỉ của .

"Mấy cố ý đóng giả l..m t.ì.n.h nhân để dụ mắc câu, giờ còn hỏi cái gì nữa?"

Tô Vân Thiều ghét nhất những thể loại lệ quỷ trở thành tù nhân còn cứng mồm cứng miệng, bởi vì điều đồng nghĩa với việc cô lãng phí thêm nhiều bùa chú.

Cô lười đến mức lãng phí nước bọt, tiếp tục móc trong túi một xấp bàu lôi, lúc im lặng mới chính là lợi thế.

Đôi mắt của mấy bạn nhỏ lập tức sáng lấp lánh, cơ hội kích phát sức mạnh của Buff tới !

"Không!!!" Lệ quỷ xoay bỏ chạy.

Bỗng nhiên đối diện truyền đến một luồng áp lực khiến lệ quỷ sợ hãi, nó giống hệt như một ngọn núi lớn, đè lệ quỷ bép dí ngay tại chỗ, mỗi một ngón tay đều thể nhúc nhích.

Loại áp lực do Tô Vân Thiều tạo , mà là Diêm Vương tự tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoan-doi-thien-kim/chuong-203.html.]

Lúc còn ở góc tình yêu cũng , bởi vì Diêm Vương xuất hiện nên cô ép thu hồi vài động tác nhỏ, nên mới Tô Vân Thiều phát giác mà dẫn tới chín khúc thiên lôi đánh cô .

Diêm Vương cần gì cũng thể áp chế quỷ hồn, càng cần đến việc còn cố ý áp chế. Hai đùi của lệ quỷ run rẩy, thể cúi đầu Tô Vân Thiều.

" ." Chỉ đơn giản hai từ thôi những cũng khiến cô tiêu hao bộ sức lực.

Diêm Vương thu lực áp chế, cả lệ quỷ giả thoát, chật vật mà ngã mặt đất. Hai chân mềm nhũn giống hệt như sợi bún, thể dậy nổi, nhưng cô cũng chẳng xem thể lên , cứ bệt mặt đất để chuyện.

" tên Tằng Tiểu Vân, khi vẫn nghiệp cấp hai bắt đầu tới thành phố lớn công. Bởi vì đủ bằng cấp nên cũng tìm một công việc tử tế..."

Một khi mở miệng, những câu kế tiếp cũng trơn tru hơn nhiều.

Những sống ở nông thôn thường cảm thấy thành phố lớn là nơi nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng tới thành phố mới rằng cơ hội đương nhiên là , tiền cũng , chỉ là dễ kiếm mà thôi.

Sau khi Tằng Tiểu Vân lên thành phố, dù đến nơi nào cô cũng vấp khó khăn, lúc phỏng vấn đòi bằng cấp, đòi giấy chứng nhận, hơn nữa yêu cầu về ngoại hình cũng cao... Yêu cầu nhiều đến mức cô hiểu đang tìm công là đang tìm vợ nữa.

Tiếng phổ thông của cô còn pha tạp cả tiếng địa phương nên khiến khó phân biệt. Đi nhân viên phục vụ trong nhà hàng cũng , cô chỉ thể rửa bát mà thôi, chỉ cần lộ mặt ngoài và chuyện liền thành vấn đề.

tiền lương của công việc rửa bát quá thấp, Tằng Tiểu Vân chỉ thể ở tầng hầm ẩm ướt gió, nơi chỉ rộng hơn nhà vệ sinh quê một chút.

Sau khi nhận việc, cô liền gọi điện thoại về nhà báo tình hình của cho nhà . Vì nhà lo lắng cho , nên dám tình hình cụ thể của bản , chỉ một câu tất cả đều với nhà.

Mà đây cũng là lúc bắt đầu cơn ác mộng của cuộc đời cô .

Bố ở quê thường xuyên đòi tiền cô , hôm nay là em trai bệnh, ngày mai em trai ăn cái cái , hôm em trai cần mua quần áo mới, tóm cái cớ mà bọn họ nghĩ để đòi tiền cô là vô cùng nhiều.

Tằng Tiểu Vân cứ như mà sống ở tầng hầm ngầm bốn năm, trong bốn năm đó hết xuân hạ tới thu đông cũng chỉ mặc mấy bộ quần áo cũ, mỗi bữa cơm cô ăn đều là màn thầu và dưa muối, thỉnh thoảng thể vớt chút cơm thừa canh cặn còn thừa trong nhà hàng.

Cả bố lẫn một ai hỏi cô bình thường ăn uống , ngủ ở , ốm . Trong mắt họ chỉ tiền và tiền, nếu đòi tiền chỗ cô liền mắng cô là đứa con bất hiếu, còn nhà họ Tằng phí công nuôi dưỡng cô . Heo nuôi béo còn thể bán lấy tiền, nhưng tốn công nuôi dưỡng cô thành chẳng lấy chút hồi báo gì từ chỗ cô .

Sau nhiều nhà đòi tiền cãi với cô , cuối cùng Tằng Tiểu Vân thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, cô kiên quyết để ý đến nhà nữa, càng thoả hiệp mà gửi tiền về nhà.

Loading...