Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 24

Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:49:08
Lượt xem: 200

Hoắc Tiểu Tiểu không có đi sinh nhật Dịch Khiêm.

Lúc đầu ở trong điện thoại cô không có đáp ứng cậu là sẽ đi, cho nên cũng không tồn tại chuyện thất hứa.

Nguyên nhân không đi rất đơn giản.

Sau khi Dịch Khiêm gọi điện thoại cho cô xong, Hoắc lão tiên sinh một mặt cười mà nhìn cô, hỏi: "Tiểu Tiểu kết bạn mới rồi?"

Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới nhận biết một ngày, quá trình và kết quả cũng không quá vui vẻ, hẳn là cũng không tính là bạn bè?

"Bạn nhỏ Dịch gia điện thoại tìm cháu làm gì vậy?"

"Cậu ấy nói... Mời cháu tham dự sinh nhật của cậu ấy."

"Vậy Tiểu Tiểu muốn đi không?"

Mấy đứa nhóc kia mặc dù dễ thương, nhưng ngây thơ không hiểu chuyện, đùa hai lần đoán chừng liền khóc, không dễ chơi.

Cô lắc đầu.

Không có ý nghĩa, không đi.

Thấy Hoắc Tiểu Tiểu cũng không phải là rất tình nguyện, Hoắc lão tiên sinh cũng không có miễn cưỡng cô, "Được, không đi thì không đi. Ông nói với cháu một chuyện, Tiểu Tiểu có muốn đi nhà trẻ không?"

Hoắc Tiểu Tiểu giật mình.

Đến rồi đến rồi, rốt cuộc đã đến.

Cô biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, chỉ là không có nghĩ đến nhanh như vậy.

Không phải ba tuổi mới đi nhà trẻ sao? Cô mới hai tuổi đã đưa đi nhà trẻ?

"Nhà trẻ ạ?"

"Đúng, cháu không phải vẫn muốn đi ra ngoài chơi sao? Nhà trẻ nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ cùng cháu chơi đùa..."

Lời còn chưa nói hết, Hoắc lão tiên sinh thấy Hoắc Tiểu Tiểu cúi khuôn mặt nhỏ, rõ ràng không vui, lời đến khóe miệng cũng xoay chuyển, "Thực ra ông cũng không nỡ để cháu đi nhà trẻ, hận không thể để cháu mỗi ngày đều ở bên người ông, nhưng mà đưa cháu đi nhà trẻ là ý của ba cháu, ông cản cũng không được."

"Ba ạ?"

"Ba cháu chỉ biết vội vàng chuyện của công ty, nhưng mà không sao, Tiểu Tiểu không muốn đi, vậy ông cùng ba của cháu thương lượng lại một chút."

Hoắc Tiểu Tiểu nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu.

Đêm hôm sau Hoắc Tùy Thành trở về, sắc mặt không giống thường ngày, sau khi ăn cơm tối xong, Hoắc lão tiên sinh đặc biệt đi thư phòng của hắn.

Trên bàn chất đầy văn kiện, mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, lật xem.

Hoắc lão tiên sinh chống gậy đứng trước bàn sách, tùy ý nhìn lướt qua văn kiện ở trên bàn, "Tôi nhìn anh gần gây đi sớm về trễ, phiền lòng không ít, chuyện gì xảy ra?"

Hoắc Tùy Thành mặt ủ mày chau, gác lại văn kiện, tay vuốt vuốt mi tâm, "Hạng mục núi Lộc Minh, chỉ sợ phải ngừng một đoạn thời gian."

"Chuyện gì xảy ra?"

Hoắc Tùy Thành đứng dậy, đem một phần văn kiện đưa cho Hoắc lão tiên sinh, "Đào được ít đồ, là cái gì còn phải chờ ban ngành liên quan phái chuyên gia tới xem một chút."

"Cổ mộ?"

Lông mày Hoắc Tùy Thành rủ xuống.

Hoắc lão tiên sinh mở văn kiện, cũng nhăn nhăn lông mày, việc này hiển nhiên cũng ngoài dự liệu của ông, "Trước đó không phải đã thăm dò qua sao? Làm sao đột nhiên phát hiện cổ mộ?"

Hoắc Tùy Thành thở dài, "Nói là cổ mộ quá sâu, trước đó không có thăm dò ra."

Loại sự tình khai phát này, tối kỵ nhất chính là đào ra thứ gì đó.

Lấy phía Tây An làm ví dụ, đó từng là Cố Đô hướng mười ba, khắp nơi trên đất đều có cổ mộ, đầu đường xe lửa đào ra cái cổ mộ cũng không hiếm lạ, nhưng chỉ cần đào ra văn vật gì, hạng mục nhất định sẽ ngừng lại.

Vận khí tốt, các tổ chuyên gia khảo cổ đào móc bảo hộ, một hai năm sau lại mở hạng mục. Vận khí không tốt, cổ mộ không cách nào đào móc, chỉ có thể bảo hộ, vậy hạng mục này liền không còn cách nào khai phát.

Núi Lộc Minh gần biển, ai có thể nghĩ tới dưới đáy lại có cổ mộ chôn sâu.

Hoắc lão tiên sinh quét tới, thấy hắn hai mắt nhắm lại, đáy mắt lộ ra một cỗ ngoan lệ, trong lòng đoán chừng hắn đang có ý định gì, âm thanh lạnh lùng nói: "Trước động não sau động thủ, hiện tại bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm anh, chiếu tới quá trình, ngừng hạng mục này, Hoắc thị cũng không đến mức phá sản."

"Chuyện này con tự có chừng mực, cha cũng đừng quan tâm."

Mi tâm Hoắc lão tiên sinh gấp nếp càng sâu, "Anh biết chừng mực sao? Mới thành thật được mấy ngày, lại muốn loạn gì đây?"

Hoắc Tùy Thành trầm mặc không nói.

"Còn có, chuyện Tiểu Tiểu đi nhà trẻ, anh cũng phải để ở trong lòng, đừng quên."

Đề cập Tiểu Tiểu, Hoắc Tùy Thành mặt mày giãn ra chút, "Chuyện nhà trẻ con bên này góp nhặt được mấy tư liệu, cha không yên lòng, hai ngày nữa con đưa cho cha nhìn xem."

Lời nói Hoắc lão tiên sinh thấm thía, "Anh làm việc thì tôi yên tâm, nhưng mà Tiểu Tiểu anh cũng phải khuyên bảo, nó không muốn đi làm sao bây giờ?"

Hoắc Tùy Thành hiển nhiên không có đem việc này coi ra gì, "Con nghe Dịch Dương nói, đứa bé nào vừa đi nhà trẻ cũng không nguyện ý, quen thuộc liền tốt."

"Chuyện này tôi mặc kệ, chính anh cùng Tiểu Tiểu nói, tự mình giải quyết."

Hoắc Tùy Thành giương mắt.

Hoắc lão tiên sinh sững sờ, "Anh nhìn tôi làm gì."

"Chuyện của Tiểu Tiểu, ngài không phải luôn một mực tự mình đi làm sao?"

"... Tôi đây không phải có lòng mà không có sức sao?" Nói xong ông nghiêng đầu ho khan hai tiếng, "Gần đây thân thể không tốt, tinh lực không đủ, chuyện này giao cho anh đi làm."

Hoắc Tùy Thành nửa tin nửa ngờ.

Hiện tại thời gian chưa tới chín giờ, Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa ngủ, thừa dịp dì Triệu đang rửa mặt thay quần áo cho cô, cũng nên cùng cô lảm nhảm một phen.

"Dì, ngày hôm nay ăn... cá, ăn ngon!"

Cô mặc dù hai tuổi, nhưng nói chuyện vẫn là không có ăn khớp như vậy, giọng nói không rõ coi như xong, còn có chút từ ở trong đầu xoay chuyển lòng vòng mới miễn cưỡng từ trong miệng phun ra.

Biện pháp tốt nhất, vẫn là luyện tập nhiều.

"Tiểu Tiểu thích ăn, sáng mai làm thêm cho con."

"Thế nhưng mà, ông nói, ba muốn đưa con đi nhà trẻ."

"Tiểu Tiểu hai tuổi rồi, đi nhà trẻ có thể cùng một nhóm bạn chơi, không muốn đi sao?"

"Dì có phải là không thích Tiểu Tiểu nữa không? Bằng không thì... Sao lại muốn đưa Tiểu Tiểu đi nhà trẻ?"

Hoắc Tiểu Tiểu ôm cổ dì Triệu cọ xát, "Tiểu Tiểu không muốn xa dì, muốn cùng ông và dì chơi cùng nhau."

Dì Triệu nhìn thấu thủ đoạn nhỏ của cô, sờ sờ cái đầu, "Nhỏ không có lương tâm, dì Triệu không thích con thì ai thích con? Lại nói, đi nhà trẻ cũng không phải không trở lại, mỗi ngày dì Triệu đều đi nhà trẻ đón con, có được hay không?"

"Vậy... Nếu như Tiểu Tiểu không muốn đi, có thể không đi sao?"

Nếu như có thể, cô tình nguyện nhảy qua nhà trẻ rồi lên tiểu học, không muốn hiện ra cô thông minh tài trí, max cấp trùng sinh trở lại Tân Thủ thôn gì cả, cũng không muốn ở trong vườn trẻ làm lão đại của mấy nhóc tỳ còn chưa dứt sữa.

Vừa nghĩ tới mấy đứa trẻ ở bên tai gào khóc, tưởng tượng đến thôi đã cảm thấy đầu óc muốn nổ.

Không đi là không thể nào.

Cha mẹ nào lại không đưa con mình đi nhà trẻ?

Coi như cô kháng nghị, ba cũng sẽ không đáp ứng.

"Nói cái gì mê sảng, đứa trẻ nào không đi nhà trẻ chứ? Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ sớm một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-24.html.]

Hoắc Tiểu Tiểu chui vào bên trong chăn, nhu thuận nhắm mắt lại.

Nếu như có thể thuyết phục ba, không đưa cô đi nhà trẻ thì tốt rồi.

Hôm nào đến tìm Hoắc Tùy Thành nói chuyện. Trải qua những ngày ở chung này, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy Hoắc Tùy Thành mặc dù ngẫu nhiên không thích làm người, nhưng cũng không có như hệ thống nói tội ác tày trời, làm đủ trò xấu.

Cô thậm chí cảm thấy nhiệm vụ mà ngay từ đầu hệ thống cho cô 'cứu vớt nhân vật phản diện', đoán chừng đều đã hoàn thành.

Cùng hắn nói chuyện thật tốt, việc đi nhà trẻ này, nói không chừng có thể lay chuyển.

Tiểu A trìu mến nhắc nhở cô: "Hôn hôn nà~ trước khi cô ba tuổi hết thảy đều có thể xảy ra, nam nữ chủ còn chưa phát lực chơi c.h.ế.t cha cô, cô cẩn thận một chút, đừng để hai mắt bị mặt ngoài sóng êm biểm lặng mê hoặc."

"Không có khả năng."

"Có cái gì là không thể nào chứ, cô cũng quá coi thường Hoắc Tùy Thành."

Hoắc Tiểu Tiểu luôn cảm thấy Tiểu A là đang hù dọa cô.

Cố Diệp Phi

Nữ chính là Tô Nguyên Thanh, nhưng cô cũng không thấy ba đối với Tô Nguyên Thanh có bao nhiêu động tâm.

Nếu như ba cô là dạng không gần nữ sắc, sống cô độc hết quãng đời còn lại cũng khó nói.

Nam chính... Nam chính là nhóc con mới ra đời, một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, còn có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ba cô?

Nghĩ lại cũng không có gì đáng lo lắng.

Tiểu A duy trì trầm mặc.

Cô lúc trước không phải nghĩ như vậy.

Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua nhánh cây, pha tạp tạo ra cái bóng, gió thổi qua nhánh cây chập chờn, cái bóng lắc lư, có chút dọa người.

Hoắc Tiểu Tiểu vén chăn mền lên, từ trên giường bò dậy, rón rén kéo cửa phòng ra, lặng lẽ hướng phía phòng Hoắc Tùy Thành đi đến.

Cửa không khóa, một chùm sáng ở trong phòng trong theo khe cửa khắc trên hành lang.

"... Giết, ném trong biển." Trong khe cửa truyền đến thanh âm Hoắc Tùy Thành.

Chân Hoắc Tiểu Tiểu vươn ra lặng lẽ thăm dò lùi lại.

"..." Thật xin lỗi, quấy rầy.

Tình huống này là thế nào.

Không thích hợp lắm.

Tâm tình Hoắc Tiểu Tiểu phức tạp, móc móc lỗ tai, chắc là nghe lầm?

Vừa rồi ba cô nói... Giết? Ném trong biển?

Giết cái gì?

Giết cá?

Giết gà?

.... Giết người?

Chắc không đến mức đó.

Hoắc Tiểu Tiểu tiếp tục vểnh tai nghe.

"Loại chuyện nhỏ nhặt này còn muốn tôi dạy cho cậu phải làm thế nào sao?"

Thanh âm Hoắc Tùy Thành lãnh đạm đến đến đóng băng, không có giống như lúc nói chuyện thường ở nhà.

"... Hiện tại mộ của hắn ta đều đào lên rồi?"

"... Dẫn người... Đi dưới mặt đất, chôn ngay tại chỗ."

"Tôi không muốn lại nghe cậu giải thích, việc này không giải quyết được, tôi giải quyết cậu."

"Nói cho cha mẹ của hắn..."

Tay chân Hoắc Tiểu Tiểu cứng đờ, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, chợt ngã xuống đất.

Nếu như cô nghe không lầm, ba cô nói những thứ này...

Trùm phản diện!

Đây tuyệt đối là trùm phản diện tâm ngoan thủ lạt g.i.ế.c người không chớp mắt!

Giết người, vứt xác ném trong biển!

Chôn ngay tại chỗ!

Đào mộ người ta!

Không chỉ có như thế, còn uy h.i.ế.p cha mẹ!

Ừng ực ――

Từng ngụm nước bọt nuốt xuống.

Thế nhưng không phải bình thường lúc ở nhà ba cô cũng rất tốt sao? Làm sao đột nhiên nói những lời này?

Hổ dữ không ăn thịt con, chẳng lẽ là giả vờ lừa đứa trẻ là cô?

Nghe mấy câu này, Hoắc Tiểu Tiểu triệt để từ bỏ nói với Hoắc Tùy Thành chuyện mình đi nhà trẻ.

Động tĩnh ngoài cửa kinh động đến Hoắc Tùy Thành, hắn vội vàng cúp điện thoại, mở cửa, liền thấy Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ngã ở trên hành lang.

Hoắc Tiểu Tiểu cứng ngắc quay đầu, Hoắc Tùy Thành đứng tại chỗ phản quang, thân ảnh cao lớn bao phủ cả người cô vào bên trong.

A a a vì sao lúc này lại run chân!

Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn lại.

Chân, chân, chân, vẫn là run chân.

Lại hướng lên, Hoắc Tùy Thành vừa vặn mặc âu phục chỉnh tề, nơ thắt ở dưới hầu kết, cô chưa từng thấy qua đáy mắt thanh lãnh và không kiên nhẫn đó của hắn.

Càng nhìn càng thấy giống với mấy vai diễn nhã nhặn bại hoại trên TV.

Chẳng lẽ lâu như vậy, ba đều là ở trước mặt cô diễn kịch sao?

Với cô còn diễn?

Đây cũng quá lừa người.

Hoắc Tiểu Tiểu vẫn còn có chút không dám tin.

Không được, cô không phải ngốc bạch ngọt, cô phải tin tưởng ba, ở trong đó khẳng định có hiểu lầm!

"Thế nào?"

Hoắc Tùy Thành vừa thấy là Hoắc Tiểu Tiểu, khom người đem cô đang ngồi sập xuống đất ôm lên, cảm nhận được thân thể Hoắc Tiểu Tiểu cứng ngắc, Hoắc Tùy Thành vuốt ve cô, sắc mặt hòa hoãn như lúc trước, "Tìm ba có việc?"

"Con..." Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, tâm tình còn chưa bình phục, có chút khó mà tiếp nhận.

Nửa ngày, mới do dự hỏi hắn: "Con vừa rồi... Nghe thấy ba nói, ném... Ném trong biển."

Hoắc Tùy Thành vuốt khuôn mặt cô, "Con không nghe lời, ba cũng đem con ném trong biển."

Hoắc Tiểu Tiểu: Σ(⊙⊙)

Loading...