HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 20
Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:42:48
Lượt xem: 217
Biệt thự Lâm Hải là công trình 5 năm trước của Hoắc lão tiên sinh, hoàn thành vào hai năm trước, cho đến hôm nay mới là lần đầu tiên vào ở.
Sau khi Hoắc lão tiên sinh tới biệt thự, thì vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng, không cho bất cứ ai đi vào.
Ngày Trần bá ở bệnh viện đã biết một chút chuyện cũ năm xưa, khó tránh khỏi có chút lo lắng khi Hoắc lão tiên sinh cứ nhốt mình trong căn phòng.
Căn biệt thự này xem như là tưởng niệm của Hoắc lão tiên sinh đối với phu nhân, từ trang trí cho tới cục, đều được trang hoàng theo sở thích của phu nhân, chẳng qua là khi chế tạo bản vẽ, lão tiên sinh vừa lúc nhận được lá thư kia của phu nhân.
Đứng ở ngoài cửa thư phòng, Trần bá cứ do dự mãi, cuối cùng cũng gõ cửa phòng.
Khoảng cách mười giây sau, trong thư phòng lúc này mới truyền đến tiếng của Hoắc lão tiên sinh.
“Vào đi.”
Trần bá đẩy cửa đi vào.
Hoắc lão tiên sinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, đối diện với biển rộng mênh m.ô.n.g vô bờ kia, tầm nhìn trống trải.
Lão nhân gia già rồi, không còn khí phách hăng hái như khi còn trẻ, thân thể trùng xuống, khuôn mặt tiều tụy, tinh thần ngày một xấu đi.
Đi theo Hoắc lão tiên sinh nhiều năm, Trần bá đã chứng kiến toàn bộ quá trình lão tiên sinh từ khi chấp chưởng tập đoàn cho tới ôm tôn bảo dưỡng tuổi thọ như bây giơg.
“Lão tiên sinh, bên ngoài thời tiết không tồi, gió biển thổi cũng thoải mái, tôi dẫn ngài ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Hoắc lão tiên sinh trong thời gian ngắn không đáp lại.
“Thiếu gia đã mang tiểu thư đi ra ngoài hồi lâu, bây giờ còn chưa trở về, tôi với ngài đi tìm xem?”
Hoắc lão tiên sinh lúc này mới xoay người quay đầu lại, nhìn Trần bá thở dài, “Được rồi, tôi biết ông muốn nói gì, quanh co lòng vòng thật không giống ông.”
Trần bá cười, “ Tôi đây còn không phải lo lắng cho ngài hay sao? Ngài hứng thú bừng bừng mang con trai cháu gái đi nghỉ phép, bản thân lại rầu rĩ không vui, giải sầu giải sầu, ngài cũng đến giải sầu không phải sao? Buồn ở trong thư phòng làm cái gì?”
“Già rồi, không có tinh thần được như người trẻ,” Hoắc lão tiên sinh ngồi xuống sô pha, “Bộ xương già này của ta cứ như vậy đi, qua một ngày tính một ngày.”
“ Sao có thể qua một ngày tính một ngày được? Ngài còn phải nhìn Tiểu Tiểu lớn lên kết hôn sinh con, ngày tháng còn dài lắm.”
Nhắc tới Tiểu Tiểu, khuôn mặt tràn đầy u sầu của Hoắc lão tiên sinh mới lộ ra một chút ý cười, “Tiểu Tiểu còn chưa tới hai tuổi, chờ con bé kết hôn sinh con, ngày tháng năm nào, ta cũng không còn trông cậy mình còn có thể thấy được nữa.”
“Ngài nhìn ngài đi, sao lại nói lời đen đủi này.”
“Cái gì mà đen đủi với không đen đủi, nửa người đã chôn vùi vào đất mà còn để ý cái này hay sao?” Hoắc lão tiên sinh chậm rãi thở dài, “ Khi tôi còn trẻ vì sự nghiệp mà xem nhẹ Anh Anh, già rồi vì công ty mà xem nhẹ con trai, mắt thấy Tùy Thành phải đi còn đường xưa ta đi, trong lòng tôi thật không thể yên ổn.”
“Thiếu gia…… Cùng tiểu thư ở chung không phải khá tốt sao?”
“ Nếu nó thật sự có thể làm một người ba tốt thì ta an tâm rồi, tôi là ba nó, nhìn nó lớn lên mà còn không hiểu nó sao? Tính tình lạnh lùng, lòng dạ thâm sâu, nó ở chung với Tiểu Tiểu được như thế nào? Mười ngày có tám ngày không thấy người, tôi nhìn nó đến bây giờ cũng không biết làm một người cha như thế nào nữa.”
“ Cũng không thể nói như vậy được, thiếu gia vội như thế không phải vì công ty sao? Cho dù thực sự làm có chút không tốt, ngài ở bên cạnh cũng có thể nhắc nhở, chỉ dẫn một chút, thiếu gia cũng là lần đầu làm cha, không có kinh nghiệm, rồi sẽ có ngày thiếu gia hiểu nỗi khổ tâm của ngài."
Hoắc lão tiên sinh trầm mặc không nói.
Thật lâu sau, nặng nề thở dài, “Hy vọng là thế.”
“Hay tôi giúp ngài tìm Tôn tiểu thư nhé?”
Hoắc lão tiên sinh chống gậy chống đứng dậy, “Đi, nhìn xem hai cha con này đang chơi cái gì."
Trần bá đỡ Hoắc lão tiên sinh xuống lầu, vừa đến cầu thang đã nghe được tiếng khóc kinh hoàng thất thanh của Hoắc Tiểu Tiểu vọng lại.
“Ông! Ông ông ông ông ơii”
Hoắc Tiểu Tiểu chạy thẳng vào, trên mặt mười phần hoảng sợ.
Nhưng cô nhìn quanh toàn bộ phòng khách một lượt, không có ai.
Mắt thấy Ma Vương phía sau đuổi theo ngày càng gần, Hoắc Tiểu Tiểu sốt ruột.
“Ông ơi! Ông đang ở đâu!”
Thằng con bất hiếu của ông muốn đánh c.h.ế.t cháu gái của ông đây!
Nghe được tiếng la của Hoắc Tiểu Tiểu, Hoắc lão tiên sinh cũng run lên, vừa trả lời vừa xuống lầu, “Tiểu Tiểu, ông ở đây, đừng sợ đừng sợ.”
Nhìn thấy Hoắc lão tiên sinh bước xuống, Hoắc Tiểu Tiểu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, tranh thủ trước lúc Hoắc Tùy Thành vào nhà liền trốn ra sau Hoắc lão tiên sinh, ôm chân ông, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Hoắc Tùy Thành đang từ cửa chính đi vào.
Hoắc lão tiên sinh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trốn sau lưng mình, vẻ mặt mờ mịt, “Làm gì vậy? Ai khi dễ cháu gái bảo bối của ta?”
Hoắc Tùy Thành từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo sợi dây thừng, chỉ vào Hoắc Tiểu Tiểu đang trốn sau lưng Hoắc lão tiên sinh, sắc mặt xanh trắng đan xen, nói là không nén nổi giận thì không đúng, càng giống như là thẹn quá hóa giận hơn.
“Hoắc Tiểu Tiểu, ra đây!”
Nhìn hắn hung thần ác sát như vậy, Hoắc Tiểu Tiểu sao dám bước ra, càng ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Hoắc lão tiên sinh hơn.
Cô không tiếng động ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc lão tiên sinh, ánh mắt chứa đầy ủy khuất.
Chỉ mới biết người cha này của cô tâm thuật bất chính, không nghĩ tới còn có khuynh hướng bạo lực!
Không ra, đánh c.h.ế.t cũng không ra!
“Hoắc Tùy Thành, ở trước mặt tôi anh còn hung dữ cái gì?” Hoắc lão tiên sinh ngăn giữa hai người, vừa thấy tư thế của Hoắc Tùy Thành đã lập tức nổi giận, “Có cái gì không thể từ từ nói được à? Tiểu Tiểu vẫn là một đứa nhỏ, cho dù con bé có làm gì sai thì cũng phải khuyên bảo từ từ."
Hoắc Tiểu Tiểu liên tục gật đầu.
Trong lòng cô cũng cảm thấy rất ủy khuất, không phải chỉ là trói chân lại thôi sao? Có cần phải tính toán so đo với một đứa bé một tuổi như cô vậy không cơ chứ?
Cầm dây thừng đuổi theo cô một đường từ ngoài vào đây.
Keo kiệt!
Hoắc Tiểu Tiểu chỉ chỉ: “Ông ơi, baba...trong tay ba ba!”
Hoắc lão tiên sinh nhíu mày, “Anh đưa cái thứ đang cầm trên tay đây cho tôi!”
Hoắc Tùy Thành nhìn dây thừng trong tay, nói: “Ba, ngài không biết vừa rồi nhóc này làm cái gì đâu, con bé thừa dịp con ngủ lấy dây thừng trói hai chân con lại, hôm nay không dạy dỗ nó cho tốt, ngày mai chẳng phải nó còn muốn lên trời luôn sao?”
Hoắc lão tiên sinh và Trần bá lúc này mới chú ý tới trên người Hoắc Tùy Thành dính không ít bùn đất, đặc biệt là ống quần và giày, vừa đi một cái là bùn dính đầy sàn.
Không chỉ có như thế, tóc cũng còn vương lại không ít hạt cát, ngay cả trên mặt…
… Coi như bỏ qua cát đi, ở ngay xương gò má còn dính một mảng màu xanh.
Trần bá vội vàng cầm khăn giấy lau cát trên mặt hắn, sau đó cúi xuống định lau cát trên ống quần.
Hoắc Tùy Thành ngăn cản ông, “Trần bá, không cần vội.”
Nói xong lại nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, “Lại đây.”
Hoắc Tiểu Tiểu vẫn như cũ ôm chân Hoắc lão tiên sinh.
Nghe Hoắc Tùy Thành nói như vậy, lão tiên sinh cũng biết là lần này Hoắc Tiểu Tiểu đã nghịch ngợm quá trớn, ông cũng không phải mù quáng bênh vực con bé, nhưng trơ mắt nhìn thôi thì ông cũng không đành lòng, không nhịn được nói hai câu, “Vẫn là một đứa nhỏ, anh lớn rồi còn so đo với trẻ con như thế làm gì, được rồi, coi như nể mặt tôi bỏ qua đi.”
Nói xong, nắm tay Hoắc Tiểu Tiểu kéo cô ra trước mặt, nghiêm túc nói với cô: “Tiểu Tiểu, về sau không được nghịch ngợm như vậy, nhớ kỹ chưa?”
Hoắc Tiểu Tiểu liên tục gật đầu.
Nhưng Hoắc Tùy Thành vẫn chưa bỏ qua.
“Hoắc Tiểu Tiểu, lại đây!”
Hoắc Tiểu Tiểu lẻn ra phía sau Hoắc lão tiên sinh, “Ông, ông nói bỏ qua cho con rồi.”
“Ta còn chưa nói, qua đây!”
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, lại trốn sau lưng Hoắc lão tiên sinh.
“Không ra thì ta sẽ tịch thu cặp sách của con.”
Hai tai Hoắc Tiểu Tiểu dựng hết cả lên, nửa khuôn mặt ló ra từ phía sau lưng Hoắc lão tiên sinh.
Đáng giận!
Lại lấy cặp sách của cô ra đe dọa cô à!
Không nói cho bọn họ biết tính trẻ con của ông, ông còn tự xem mình là trẻ con thật đấy à.
Hoắc Tiểu Tiểu hô to về phía hắn: “Vậy …… Vậy ba ném dây thừng xuống đi! Ba không thấy con rất sợ sao!”
Hoắc Tùy Thành vứt sợi dây thừng sang một bên, ánh mắt ý bảo Hoắc Tiểu Tiểu lại đây.
Hoắc Tiểu Tiểu chậm rì rì bước ra, từng bước đi tới trước mặt Hoắc Tùy Thành.
“Nên nói cái gì?”
Không phải là đùa dai một chút sao.
Không phải là trói hai chân lại sao.
Không phải là mất cân bằng té một cái thôi sao.
Nếu không phải ông làm tôi bị thương nhiều lần, đương nhiên hai bên đều hòa hợp, sao đến nỗi tôi làm ông bị thương.
30 người, này cũng không chơi nổi.
Thật nhỏ mọn.
Sớm biết thế vừa rồi trên bờ cát đã không cho ông cái thảm, trực tiếp chôn luôn cho nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-20.html.]
“Thực xin lỗi, con không phải cố ý.”
“Được, lời xin lỗi này ta nhận, để phạt con, cặp sách của con để ta giữ, chừng nào trả thì phải xem biểu hiện của con.”
Hoắc Tiểu Tiểu cả kinh, “Không thể!”
“Vì sao không thể?”
“Lúc nãy..lúc nãy ba nói nếu con bước ra thì sẽ không lấy cặp của con, con..con cũng đã xin lỗi rồi!”
“Việc nào ra việc đó, con bước ra là bước ra, trừng phạt là trừng phạt, lần sau còn làm như vậy nữa thì tịch thu luôn.”
Hoắc Tiểu Tiểu nghiến răng.
Quỷ hẹp hòi!
Chuyện nhỏ như vậy cũng không bỏ qua, không bằng một đứa con nít nữa!
“Biết rồi!”
Trần bá đúng lúc đi lại, đem Tiểu Tiểu ôm đi, “Được rồi được rồi, dì Triệu ở phòng bếp chuẩn bị cho Tiểu Tiểu rất nhiều món ăn ngon, chúng ta đi qua xem nhé?”
“Cảm ơn bá bá.”
Đợi hai người kia đi rồi, Hoắc lão tiên sinh mới không tán đồng nói hai câu, “ Tôi cũng không phải bất chấp bao che cho nó, nhưng Tiểu Tiểu còn nhỏ, ngươi đừng nghiêm khắc với nó như vậy.”
“Ngài như này còn không phải là che chở cho nó vô điều kiện sao?” Hoắc Tùy Thành tùy tiện dùng tay phủi hết cát trên tóc xuống, “Ngài dung túng cho con bé quá mức rồi, lúc con còn nhỏ ngài có dung túng cho con như vậy không?”
Hoắc lão tiên sinh cứng lại, “ Hai cái này không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau?”
“Tiểu Tiểu còn nhỏ.”
“Không nhỏ nữa, có thể nghĩ ra loại ý đồ xấu như thế này, ngài còn coi con bé như mấy đứa nhóc bình thường được sao?”
“ Tôi đã nói trước với anh rồi, không được động thủ.”
“Ngài yên tâm, con có chừng mực.”
Hoàng hôn dần buông xuống, Mặt trời màu cam lặn như đang lùi về dưới biển xanh, đường tiếp giáp giữa màu xanh của biển và màu cam của Mặt Trời thật hòa hợp, Mặt trời dần chìm hẳn xuống nơi đường chân trời.
Hoắc Tiểu Tiểu cuộn tròn trong ổ chăn, thương tiếc cho cặp sách nhỏ của cô.
Hối hận, bây giờ đã rất hối hận.
Nếu biết trước ba cô nhỏ mọn như vậy, chuyện này sẽ có kết quả như vậy, cô không nên lấy dây thừng trói chân của ba.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không thể để chuyện tiếp tục như vậy được.
Hai bên tổn thương lẫn nhau, kết quả như nào cũng không có lợi cho cô
Vốn dĩ là quan hệ cha con ngọt ngào ấm áp, chẳng qua một lần hợp tác với Hoắc lão tiên sinh giả vờ bị bệnh, những chuyện tiếp theo đều không khống chế được.
Nhưng chuyện gì cô nên làm đều đã làm, cờ hàng cũng đã tặng, vậy mà Hoắc Tùy Thành vẫn không chịu buông tha cô.
Hoắc Tiểu Tiểu lặng lẽ thở dài.
Vị đại nhân này không dễ chịu nha.
Nghĩ lại, đời trước cô cũng không có kinh nghiệm mấy chuyện này, thực sự là đau đầu mà.
Hoắc Tiểu Tiểu bò xuống giường, leo lên ghế nhỏ của mình.
Sau khi mở khóa máy, cô tra cứu trên thanh tìm kiếm.
“Con gái nên tâm sự với cha như thế nào.”
“Cha không hiểu con gái thì phải làm sao bây giờ?”
“Cách cải thiện quan hệ cha con?”
“Baba không yêu con gái thì phải làm sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn mấy cái kết quả tìm kiếm, đếm ra mấy cái kết luận: “1, phải làm nũng.
2, biểu đạt tình yêu với cha.
3, thường dựa vào cha.
4, nói chuyện với cha nhiều hơn.”
Cô đã hiểu.
Thể hiện tình cảm của mình với ba.
Giơ cờ đầu hàng gì đó đều không đúng..
Cô suy nghĩ biện pháp một lúc.
Ánh mắt cô nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở hộp bút màu sáp trên bàn..
Cô bỏ máy tính sang một bên, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi thẳng trên ghế, lấy giấy đặt lên bàn, cầm bút màu bắt đầu vẽ tranh.
Cố Diệp Phi
Cô chưa học vẽ, các đường nét trên giấy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng cũng không sao, cô là con nít, có thể vẽ xấu.
Kết quả là, sau mười phút, một cái…… Hoắc Tiểu Tiểu không biết miêu tả như thế nào về cái cảnh người que baba nắm tay người que con gái đi dạo trên bờ biển.
Vì để dễ nhận dạng hơn, người que hơi cao lớn là baba, cô còn thân thiện vẽ thêm ba cọng tóc.
Dùng một bức tranh đi làm hòa với baba, Hoắc Tiểu Tiểu tin tưởng nhất định có thể thành công.
Con gái đều là áo bông nhỏ của cha, khi baba xem bức tranh hai cha con đi dạo trên bờ biển này, trong lòng chắc chắn sẽ đặc biệt cảm động.
Cô dường như có thể cảm nhận được ánh mắt cảm động đó của baba mình lúc nhìn bức tranh này luôn rồi.
Hoắc Tiểu Tiểu tự mình thưởng thức bức tranh một phen.
…… Xấu thế nhờ.
Quả nhiên, bản thân cô không có năng khiếu vẽ tranh.
Thôi kệ, dù sao cũng không phải cho cô.
Cô leo xuống khỏi ghế dựa, cầm bức tranh tỉ mỉ đẹp đẽ đi tới phòng baba.
Cửa thư phòng nửa mở nửa đóng, để lại một khe hở nhỏ, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện của Hoắc Tùy Thành bên trong.
Cô ngượng ngùng xoắn xuýt ở cửa một hồi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đẩy cửa ra, chậm rì rì đi vào thư phòng, đem bức tranh trong tay giơ cao lên cho Hoắc Tùy Thành xem.
Hoắc Tùy Thành đã sớm chú ý tới Hoắc Tiểu Tiểu ở cửa, liền biết Hoắc Tiểu Tiểu lại muốn làm trò gì đó, đợi một lát cuối cùng cũng thấy con bé đi vào, đưa cho mình một bức tranh.
“Con vẽ?”
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
“Vẽ……” Hoắc Tùy Thành nhìn bức tranh, hơi nhíu mày.
Biển rộng, mặt trời, bờ cát, miễn cưỡng tính là người.
Con gái một tuổi rưỡi mà vẽ được thế này quả thực không tồi, đáng khen.
Nhưng mà……
Hoắc Tùy Thành không muốn thừa nhận con người que đầu ba sợi tóc kia là mình.
“Vẽ không tồi, nhưng mà ta đoán, hai người này là con và ông?”
Hoắc Tiểu Tiểu chỉ vào người que đầu tóc rậm rạp trên bức tranh nói, “Đây là ba ba!”
“…… Ông đối với con tốt như vậy, vì sao không vẽ ông? Con là đứa cháu mà ông thương nhất, ông mà biết sẽ rất buồn."
Hoắc Tùy Thành ôm cô, lấy cục tẩy trên bàn làm việc, bôi bớt một ít tóc trên đầu người que, lại nhét bức tranh vào tay Hoắc Tiểu Tiểu, “Đem bức tranh cho ông xem đi, đừng làm ông buồn, biết chưa?”
“???”
Này là ý gì?
Ghét bỏ à?
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu đóng băng rồi.
Tôi vẽ ông cẩn thận tỉ mỉ như vậy, muốn làm ông vui.
Ấm áp, cảm động đâu?
Ông có phải là cha tôi thật không vậy???.