HOẮC TIỂU TIỂU XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ PHẢN DIỆN DẠY BA LÀM NGƯỜI - CHƯƠNG 111: NGOẠI TRUYỆN 33- NẾU KHÔNG PHẢI ANH THÌ CŨNG KHÔNG CÓ AI KHÁC
Cập nhật lúc: 2024-10-03 00:34:09
Lượt xem: 141
Mười hai giờ trưa chủ nhật, mặt trời hừng hực.
Dịch Khiêm mặc âu phục từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị đi công ty, đến phòng khách lại bị Dịch lão tiên sinh gọi lại.
“Không phải hôm qua ông nói với con là ba giờ chiều hôm nay con có buổi xem mắt sao?”
Trong lòng Dịch Khiêm bất đắc dĩ thở dài, anh cực kỳ phản cảm chuyện xem mắt ngày hôm nay: “Ông nội, hôm nay công ty con có việc, không bớt thời gian ra được.”
Mi tâm Dịch lão tiên sinh nhíu lại: “Thật sự không đi?”
“Con còn có việc, đi trước đây.”
Dịch lão tiên sinh im lặng nhìn anh một lát, ông thở dài: “Được rồi, con không đi thì ông cũng không thể ép con nữa, lão Trần, gọi điện thoại cho lão Hoắc, nói là hủy bỏ buổi xem mắt lúc ba giờ chiều nay, hôm nào tôi mời ông ấy ăn cơm nhận lỗi.”
Dịch Khiêm ở chỗ huyền quan dừng lại tại chỗ, hồi lâu mới chậm rãi quay người, nhìn Dịch lão tiên sinh: “Ông vừa nói cái gì?”
“Hủy bỏ buổi xem mắt, con không đi thì dù sao cũng phải gọi điện thoại cho người ta.”
“Ông gọi điện thoại cho ai? Ông Hoắc? Hoắc lão tiên sinh?”
“Ngoại trừ ông ấy thì còn có thể là ai?”
“Vậy người ông cho con xem mắt là… Tiểu Tiểu?”
“Nếu không thì còn có thể là ai?”
Dịch Khiêm ngẩn ra tại chỗ, trơ mắt nhìn lão Trần lấy điện thoại ra gọi điện, từ chán ghét đến vui mừng, sự chênh lệch quá lớn, anh vẫn còn chút khó tin.
“Ông Trần!”
Lão Trần quay đầu, cười tủm tỉm nhìn anh: “Sao vậy?”
Dịch Khiêm mím môi, nói: “Con đi!”
Dịch lão tiên sinh cười mắng: “Thằng nhóc thúi!”
Lúc đoàn người Dịch Khiêm lái xe đi về phía Hoắc Công Quán, Hoắc Tiểu Tiểu đang giành giật từng giây để bôi thuốc nhuộm màu lên tóc mình, nào là màu đỏ, màu xanh lam, cô chọn một vài sợi tóc để lên. Đây là thuốc nhuộm một lần mà cô cố ý lựa chọn, nhuộm xong gội bằng nước là có thể rửa sạch, cô vẫn không có gan thật sự nhuộm màu, dù sao thì cô vẫn muốn giữ lại cái chân này.
Nhuộm màu xong cô lại trang điểm mắt đậm màu, thay chiếc váy mà hôm qua cô chọn, nhìn mình “vô cùng cá tính” ở trong gương, Hoắc Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu.
Buổi xem mắt ngày hôm nay, cô cũng không tin đối phương còn có thể vừa ý cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, dì Triệu nhắc nhở cô là người ta đến rồi, Hoắc lão tiên sinh bảo cô thu xếp xong thì đi xuống.
Đi xuống?
Hoắc Tiểu Tiểu cách cánh cửa hỏi: “Xem mắt ở nhà?”
“Đúng vậy, người cũng đã đến rồi, bây giờ đang ở phòng khách, con mau đi xuống đây.”
“... Xem mắt, không phải đều để người trẻ tuổi ở bên ngoài trò chuyện sao?”
“Đợi chút nữa sẽ để các con đi ra ngoài tâm sự, bây giờ xuống gặp trước đã.”
Dì Triệu mỉm cười, nghe giọng nói hết sức vui vẻ. Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu đang ở trong trạng thái lo âu lại hoàn toàn không để ý điểm ấy. Hiện tại trong đầu cô đều là chuyện chút nữa bị bố cô nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì làm sao bây giờ?
Trong sự tính toán của Hoắc Tiểu Tiểu, cô cho rằng xem mắt là để cô và đối phương ở riêng bên ngoài hẹn hò, như vậy thì cô có thể nhân lúc không có bố cô mà giả trang ăn mặc như vậy đi ra ngoài.
Xem mắt ở nhà? Đây là bảo cô chọn một trong hai việc bị bố cô đánh gãy chân và nghiêm túc xem mắt?
“Dì Triệu, bố con có ở nhà không?”
“Hoắc tiên sinh không có ở nhà, sáng sớm đã ra ngoài rồi.”
Ra ngoài?
Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng, việc này có hy vọng rồi.
Nhân lúc bố cô không ở nhà, tốc chiến tốc thắng!
Về phần ông nội, đợi chút nữa xin lỗi đàng hoàng, cùng lắm thì bị mắng vài câu, cô hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng mà bước lên “chiến trường”.
Dưới lầu, Hoắc lão tiên sinh nhiệt tình tiếp đón Dịch lão tiên sinh và Dịch Khiêm tới cửa.
Vừa thấy đã hàn huyên không ngừng.
“Ông Dịch, buổi sáng hôm nay tôi còn lo lắng xem các ông có tới không. Ông nói xem nếu như ông không đến thì cái mặt mo này của tôi để ở đâu đây. Dịch Khiêm, có lẽ ông nội của con đã nói với con rồi, hôm nay đến chỗ ông cũng không phải là thăm hỏi đơn giản.”
Dịch Khiêm ngồi nghiêm chỉnh: “Con biết.”
“Tiểu Tiểu nhà ông điên như vậy, con cũng bằng lòng?”
Lời này Dịch lão tiên sinh không thích nghe.
“Cái gì mà điên hay không điên? Đứa trẻ Tiểu Tiểu kia, tôi nhìn nó lớn lên từ nhỏ, tính cách hoạt bát, trong lòng thiện lương, cùng với Dịch Khiêm nhà tôi, chính là một đôi trời sinh!”
Hoắc lão tiên sinh nở nụ cười: “Một đôi trời sinh cũng không phải do ông nói là được, nếu như Dịch Khiêm không bằng lòng, Tiểu Tiểu không nguyện ý, tôi và ông cũng không thể cưỡng cầu.”
“Tôi hiểu rõ.”
Dịch Khiêm ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Hoắc lão tiên sinh thuận theo ánh mắt anh, ông nói với lão Trần: “Lão Trần, sao Tiểu Tiểu còn chưa xuống đây? Cậu đi thúc giục đi.”
“Ngài đừng nói vội, tôi đi ngay đây.”
Lão Trần vừa mới chuẩn bị lên lầu liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng bước chân.
“Ông nội, con đến rồi!”
Dịch Khiêm gần như là người đầu tiên nhìn về phía cầu thang, có lẽ là có chút căng thẳng, bàn tay bưng ly không tự chủ được mà đưa ly thủy tinh đến bên miệng mình.
Chờ đến lúc anh kịp phản ứng thì một ly nước đầy đã được uống hết vào bụng.
Tiếng bước chân đến gần, Dịch Khiêm buông ly thủy tinh xuống, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía đầu cầu thang, hai tay nắm lại, ngoan ngoãn đặt hai bên.
Hoắc Tiểu Tiểu xách làn váy màu đen khoa trương của cô, lấy dũng khí chạy từ trên lầu xuống.
“Ông nội, con…” Lời thốt ra cứ thế mà kẹt trong cổ, nhìn ba người mang vẻ mặt khác nhau ngồi trong phòng khách, Hoắc Tiểu Tiểu đứng hình ngay tại khoảnh khắc cô công diễn.
Trời sập rồi!
“Ông nội Dịch… Dịch Khiêm, sao hai người…” Sau khi kinh ngạc, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, thấy ngoại trừ Dịch lão tiên sinh và Dịch Khiêm ra thì nơi này cũng không có người khác nữa.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là có chuyện gì.
“Xem mắt? Con và Dịch Khiêm?”
Lông mày Hoắc lão tiên sinh nhíu chặt, đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu từ đầu đến đuôi một lần: “Tiểu Tiểu, con… mái tóc này, sao lại nhuộm nhiều màu vậy? Còn có lớp trang điểm trên mặt con, có chuyện gì vậy?”
Dịch lão tiên sinh lại chỉ kinh ngạc một lát, ngược lại còn ra mặt giảng hòa thay cho Hoắc Tiểu Tiểu: “Không sao, người trẻ tuổi mà, có cá tính là chuyện tốt, lúc ông còn trẻ tôi thấy ông không nổi loạn bằng Tiểu Tiểu.”
Hoắc Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu, cô cúi đầu, thấp giọng nói: “Ông nội Dịch, ông ngồi trước đi, con đi thay bộ đồ rồi lại xuống.”
Vừa dứt lời ---
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Ở cửa truyền đến một tiếng gầm thét, làm Hoắc Tiểu Tiểu hoảng sợ đến mức tâm can run lên. Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoắc tiên sinh “sáng sớm đã ra ngoài” mà dì Triệu nói đang đứng ở huyền quan, vẻ mặt tức giận nhìn cô.
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Đại hung, khắc cô đúng không?
Nhìn Hoắc Tùy Thành ba bước thành hai, đi nhanh về phía cô, Hoắc Tiểu Tiểu vội lùi ra sau, khóe mắt liếc thấy mái tóc đủ mọi màu sắc của mình, trái tim cô lạnh đi một nửa.
“Hoắc Tiểu Tiểu, tóc con nhuộm cái gì vậy? Trên mặt bôi cái gì vậy? Còn có đồ con mặc trên người là quần áo gì vậy?”
“...” Hoắc Tiểu Tiểu không dám đối mặt với bố cô, ánh mắt đảo quanh muốn tìm viện binh. Liếc mắt qua thấy Dịch Khiêm, nhìn Hoắc lão tiên sinh nhíu chặt lông mày, trong lòng cô cũng biết hôm nay đoán chừng Hoắc lão tiên sinh sẽ không nói chuyện giúp cô, cô không nói hai lời, chạy đến trước sô pha kéo Dịch Khiêm dậy rồi trốn phía sau anh.
Cô siết chặt âu phục của Dịch Khiêm, không dám nhô đầu ra: “Bố, bố đừng nóng giận, bình tĩnh một chút, nghe con giải thích!”
“Giải thích? Hoắc Tiểu Tiểu, con ra đây cho bố!”
“Bố nghe con giải thích trước đã rồi con ra.”
“Hoắc Tiểu Tiểu!”
Dịch Khiêm bảo vệ cô ở sau lưng, nhìn Hoắc Tùy Thành phẫn nộ ở trước mặt, khuyên nhủ: “Chú Hoắc, chú đừng nóng giận, nghe Tiểu Tiểu giải thích trước đã.”
Hoắc Tùy Thành vừa vào cửa đã bị trang phục kỳ dị trên người Hoắc Tiểu Tiểu và mái tóc đủ mọi màu sắc hấp dẫn ánh mắt, anh tức giận đến mức đau não, không chú ý đến Dịch lão tiên sinh và Dịch Khiêm ngồi trong phòng khách, lúc này bị cắt ngang, anh mới kịp phản ứng là trong nhà có khách.
Trừng mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu từ sau lưng Dịch Khiêm nhô đầu ra quan sát tình hình, anh nhịn cơn tức trong lòng, quay đầu nhìn về phía Dịch lão tiên sinh: “Lão tiên sinh, để chú cười chê rồi, Tiểu Tiểu không hiểu chuyện, xin chú thứ lỗi.”
Dịch lão tiên sinh xua xua tay, hòa ái cười nói: “Không sao, chú hiểu mà, con cũng đừng tức giận, chú nhìn Tiểu Tiểu lớn lên, biết nó không phải là người tùy tiện, con nghe con bé giải thích trước.”
Hoắc Tùy Thành nhíu mày nhìn Hoắc Tiểu Tiểu trốn sau lưng Dịch Khiêm: “Hoắc Tiểu Tiểu, ra đây, giải thích!”
“Con… con chỉ là không muốn xem mắt, muốn đối phương biết khó mà lui, cho nên con mới ăn mặc thành thế này, không nghĩ tới đối tượng xem mắt là Dịch Khiêm…”
“Dịch Khiêm? Bố, bố để Dịch Khiêm và Tiểu Tiểu…” Hoắc Tùy Thành nhất thời hiểu rõ, anh không thể không thu lại tính tình: “Con ra đây trước đã.”
Hoắc Tiểu Tiểu không biết mình bước ra thì sẽ phải đối mặt với cái gì, cô nắm lấy cánh tay Dịch Khiêm nói: “Bố cam đoan không tức giận thì con ra.”
“Bố chỉ đếm đến ba, một, hai…”
Trước khi Hoắc Tùy Thành hô ba, Hoắc Tiểu Tiểu từ sau lưng Dịch Khiêm đi ra, lo sợ bất an đứng trước mặt Hoắc Tùy Thành.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Hoắc Tùy Thành ở khoảng cách gần đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu, lửa giận càng lúc càng lớn.
“Đi thay đồ trước, chùi thứ trên mặt đi.”
“Vâng.”
Hoắc Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng lên lầu tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt, lại thay chiếc váy trơn từ trên lầu đi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-tieu-tieu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien-day-ba-lam-nguoi/chuong-111-ngoai-truyen-33-neu-khong-phai-anh-thi-cung-khong-co-ai-khac.html.]
Cô lo lắng bất an ngồi trong góc của ghế sô pha. Cô hiểu rõ vào lúc này, tốt nhất là mình đừng lên tiếng.
Ánh mắt Hoắc Tùy Thành đặt trên mái tóc đủ mọi màu sắc của Hoắc Tiểu Tiểu, càng nhìn sắc mặt càng u ám.
Hoắc Tiểu Tiểu chú ý tới ánh mắt của bố, cô đưa tay gạt mái tóc hai cái.
Lúc này Hoắc Tùy Thành mới chuyển sự chú ý đến vấn đề xem mắt lần này.
“Bố, con không nghĩ tới đối tượng xem mắt mà bố nhắc đến trước đó là Dịch Khiêm.”
“Dịch Khiêm làm sao? Bố nhìn Dịch Khiêm lớn lên từ nhỏ, bố hiểu rõ.”
“Đúng vậy, khoảng thời gian trước lúc tán gẫu với lão Hoắc, nói đến hai đứa trẻ này, vừa lúc chú cũng rất thích Tiểu Tiểu, hai đứa chúng nó lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên liền nảy ra ý tưởng xem mắt.” Dịch lão tiên sinh nhìn Hoắc Tùy Thành cười nói: “Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này chính là hai ông già chúng ta hợp lại lên kế hoạch.”
“Chú nói quá lời rồi.”
Dịch lão tiên sinh nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu ngồi một bên ủ rũ cúi đầu: “Có điều, xem ra là Tiểu Tiểu không quá bằng lòng…”
“Không phải, không có chuyện con không bằng lòng!” Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, cô vuốt vuốt tóc: “Nếu như sớm biết là Dịch Khiêm thì con cũng sẽ không làm nhiều chuyện như vậy.”
“Vậy con đây là bằng lòng?”
“Bằng lòng, đương nhiên là bằng lòng…”
Nói một hồi, Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên nhận ra cô đây là đang xem mắt, vậy cô nói bằng lòng chẳng phải là đồng ý qua lại với Dịch Khiêm sao?
“Ý của con là, con…”
Cô cũng không phải là bằng lòng qua lại với Dịch Khiêm…
Không đúng, cũng không phải là không bằng lòng qua lại với Dịch Khiêm…
Nên nói là, nếu như cô biết đối tượng xem mắt là Dịch Khiêm thì cô sẽ không kháng cự như thế.
“...” Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời vấn đề của Dịch lão tiên sinh như thế nào
Thời điểm mấu chốt vẫn là Hoắc lão tiên sinh giúp cô giảng hòa: “Rất lâu rồi Dịch Khiêm không đến nhà, con dẫn thằng bé ra vườn hoa phía sau đi dạo đi, người trẻ tuổi các con tự mình tâm sự.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tiểu Tiểu đã sớm như ngồi trên bàn chông, nghe thấy câu này của Hoắc lão tiên sinh giống như được giải thoát.
“Vậy ông nội, ông và ông nội Dịch, còn có bố nói chuyện vui vẻ, con và Dịch Khiêm đi ra ngoài trước.”
“Đi đi.”
Hoắc Tiểu Tiểu kéo cánh tay Dịch Khiêm, sống c.h.ế.t lôi anh ra ngoài.
Bên ngoài, mặt trời chói chang, không có hơi lạnh nhưng Hoắc Tiểu Tiểu lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với ngồi trong phòng khách.
Bên hồ ở sân sau cô có nuôi mấy con thiên nga nhỏ, ở trong hồ có đôi có cặp.
Hai người dừng bước bên hồ.
Cũng kỳ lạ, bình thường cô và Dịch Khiêm gặp mặt luôn nói không hết chuyện. Cho dù không nói lời nào thì cũng chưa từng cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ cô và Dịch Khiêm đi từ trong nhà đến bên hồ, trong khoảng trăm bước chân này không nói một câu nào, Hoắc Tiểu Tiểu lại xấu hổ đến mức đầu ngón chân cuộn lại, vắt hết óc tìm chủ đề, nhưng lại cảm thấy mỗi một chủ đề cô nghĩ ra đều không thích hợp.”
“À… anh biết chuyện xem mắt không?”
Dịch Khiêm thản nhiên nói: “Biết.”
Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn anh, có một chút oán trách: “Biết mà sao anh không nói một tiếng cho em biết? Hại em hôm nay xấu hổ.”
“Nhưng anh không biết đối tượng xem mắt là em.”
Hoắc Tiểu Tiểu hơi híp hai mắt lại: “Anh không biết đối tượng xem mắt là em mà lại đến xem mắt?”
“... Trước khi đến đã biết.”
“Ồ.”
Lại là một hồi im lặng.
“Anh…”
“Em…”
“Anh nói đi.”
“Em nói đi.”. Kiếm Hiệp Hay
“... Vậy em nói nhé?”
“Ừ, em nói đi.”
“Trước đó, em nghe nói, anh có vị hôn thê, là chuyện gì vậy?”
“Vị hôn thê?” Dịch Khiêm không hiểu mà nhìn cô, hỏi: “Em nghe ai nói?”
“Lục Tĩnh Nhất, anh ấy thề sắt son nói với em là anh có vị hôn thê, anh ấy không hỏi anh sao?”
Dịch Khiêm lắc đầu: “Không có, có lẽ là cậu ấy nghe nói anh phải đi xem mắt nên hiểu nhầm, anh không có vị hôn thê.”
“Ồ.”
Ngón chân Hoắc Tiểu Tiểu căng thẳng cuộn lại.
“Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em.”
Dịch Khiêm cười một tiếng: “Không cần cảm ơn.”
“Vậy chúng ta ở đây một hồi, em sẽ nói với ông nội.”
“Nói cái gì?”
“Nói việc xem mắt này của chúng ta… không thích hợp.”
“Không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?”
Hoắc Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không cảm thấy không thích hợp sao?”
Ánh mắt Dịch Khiêm sáng rực, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đặt câu hỏi: “Vì sao không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?”
Có lẽ là ánh mắt anh quá bức bách, Hoắc Tiểu Tiểu dời ánh mắt.
Cô dùng một loại giọng điệu nhẹ nhõm, cười nói: “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh có tật xấu gì em hiểu rõ nhất. Em có tính tình gì anh cũng biết, quen biết nhiều năm như vậy, nếu anh thật sự thích em thì chúng ta đã sớm bên nhau rồi. Năm đó ra nước ngoài, ở nước ngoài chỉ có hai chúng ta, cũng không cọ ra được tia lửa, cho nên sự thật là…”
“Sự thật là trước khi anh ra nước ngoài chú Hoắc đã nói, trước khi tốt nghiệp, chú ấy không hy vọng em có bạn trai.”
“Bố em?”
Dịch Khiêm không chút do dự mà bán đứng Hoắc Tùy Thành đi: “Đúng vậy.”
“Cho nên, ý của anh là?”
Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt cô, thấy trong con ngươi của cô là hình bóng của mình, chỉ có mình.
“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh có tật xấu gì em hiểu rõ nhất, em có tính tình gì anh cũng biết, nhưng anh cũng nhớ rõ khi còn bé anh đã nói, sau này lớn lên anh muốn cưới em.”
Hoắc Tiểu Tiểu cười ngượng ngùng: “Cái này… đây chỉ là…”
“Đây không phải là lời nói trẻ con, đây là lời anh từng nói, trước kia chắc chắn như vậy, sau này cũng chắc chắn như thế.”
Trong lòng Hoắc Tiểu Tiểu không biết làm sao, cô mờ mịt lùi ra sau một bước, Dịch Khiêm liền đuổi theo mà tiến lên một bước.
“Buổi xem mắt này là ông nội anh và ông nội Hoắc cùng nhau lên kế hoạch. Ông nội anh nhìn ra được là anh thích em, nếu như ông và ông nội Hoắc cho rằng em không thích anh thì sẽ không lên kế hoạch cho buổi xem mắt này.” Bàn tay rũ xuống hai bên của Dịch Khiêm nắm chặt lại: “Tiểu Tiểu, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào mới anh sao?”
Hoắc Tiểu Tiểu có chút mờ mịt, luống cuống.
Đã qua rất nhiều năm, cô đã sớm quên mất cảm giác được người ta tỏ tình trước mặt là loại trải nghiệm gì. Cô không biết bây giờ mình nên nói gì, đầu lưỡi giống như bị khóa lại, khó mà động đậy được.
“Em biết không, lúc anh nghe ông nội nói đối tượng xem mắt là em, anh vui vẻ biết bao nhiêu. Anh không tin là em không có chút cảm giác nào với anh, anh có thể cảm nhận được.”
Hoắc Tiểu Tiểu không nói lời nào.
“Tiểu Tiểu, đừng gạt anh, cũng đừng gạt chính mình, em hỏi bản thân mình xem, em có cảm giác với anh không? Có không?”
Tiếng ve kêu lại vang lên bên tai, Hoắc Tiểu Tiểu trong thoáng chốc dường như lại quay về cái đêm trằn trọc đó.
Cô cũng nghe thấy tiếng ve kêu như vậy, nghĩ đến cùng một người.
Cố Diệp Phi
Nghĩ có phải anh thật sự có vị hôn thê hay không, nghĩ xem vị hôn thê của anh là ai, nghĩ xem anh có thích vị hôn thê của mình hay không, nghĩ đến bản thân mình cố gắng trở nên ưu tú, lại không hiểu rõ vì sao mãi mãi cũng không đợi được lời thổ lộ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô dần dần có chút xót xa, sự chua xót đỏ đột nhiên khiến cô đỏ cả vành mắt.
Anh có thể luôn ngồi sau lưng em, có thể giữ lại tất cả gà rán cho em, có thể đến bên em sau khi em lẻ loi một mình ra nước ngoài, có thể xuất hiện vào thời điểm em cần, giúp em dọn dẹp bất cứ chuyện gì.
Nhưng vì sao anh không chịu nói chứ?
Nhiều năm như vậy, cô suýt chút nữa không nhịn được mà nghi ngờ có phải mình có chỗ nào không tốt hay không.
Cô cam chịu hướng về phía Dịch Khiêm kêu: “Có!”
“Cảm giác gì?”
“Xem anh là bố.”
“...”
“Cũng không có cảm giác gì khác.” Hoắc Tiểu Tiểu buồn rầu, nghĩ xem mình phải nói như thế nào mới có thể khiến cho bản thân trông không thảm hại, hít mũi một cái, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc nghe Lục Tĩnh Nhất nói anh có vị hôn thê, em có chút chua xót, có chút hoảng, còn có chút khổ sở. Biết được đối tượng xem mắt là anh thì có chút kinh ngạc, mừng rỡ, biết anh không có vị hôn thê, em còn có chút vui vẻ, em cảm thấy… có lẽ là em có chút thích anh, bởi vì ngoại trừ anh ra thì không có người khác.”
Lá liễu bên hồ rủ xuống, đôi thiên nga chụm đầu vào nhau, triền miên bơi về phía giữa hồ, chậm rãi rẽ ra một đường gợn sóng.
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn theo cành liễu đong đưa bên hồ: “Dịch Khiêm chút nữa đoán chừng bố em sẽ đánh gãy chân em.”
“Vậy em trốn sau lưng anh.”
“Được.”