Hoắc Ngập bỗng nhiên khẽ , nụ chút xa, thanh âm nhẹ đến câu nhân tâm, “Hóa là sợ tối ?”
Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, ngẫu nhiên chim xuyên qua ánh mặt trời bay xa, một tiếng chim hót cứ kêu mà .
Lâm Kiều ở trong ổ chăn lề mề lật , chậm rãi mở to mắt, mơ mơ màng màng xốc chăn lên xuống giường, dép lê, liền thấy bài thi bàn.
Không thể Hoắc Ngập phụ đạo hiệu suất quả thật lớn, ngày hôm qua liên tục ba bộ đề thi, hơn nữa mỗi một bài đều phân tích rõ, khiến cho cô loại cảm giác từ học tra biến thành học bá, giống như giải đề đều vấn đề lớn
Mê Truyện Dịch
một khi rời khỏi , loại cảm giác cũng theo còn sót chút gì.
Lâm Kiều rửa mặt xong chuẩn cửa, hôm nay còn cần thêm, gần đây trạm xe buýt, đường xa, cô nên nắm chắc thời gian.
Cô xong quần áo thì xuống lầu, còn chú ý xung quanh, cũng thấy Mạnh Thành mai phục.
Ra khỏi biệt thự, xe của chú Khôn dừng cách đó xa, Hoắc Ngập đang mở cửa lên xe, thấy cô gái nhỏ đang xung quanh lặng lẽ , “Muốn ngoài ?”
Lâm Kiều qua, “Ừm, thêm.”
Hoắc Ngập kéo cửa xe , “Vừa lúc cũng đến hội hòa nhạc, đưa chị một đoạn đường.”
Lâm Kiều xe, nơi ngoài xa, đường cũng khó gọi xe, qua tốn bao nhiêu thời gian.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ , Hoắc Ngập theo cũng , hôm nay ăn mặc chỉnh tề, nhưng vẫn mang cảm giác thiếu niên như cũ, giơ tay nhấc chân là một cao quý.
Xe chậm rãi chạy về phía , Lâm Kiều về phía , “Ngày hôm qua dạy mệt ?”
Hoắc Ngập , “Không mệt.”
Lâm Kiều an tâm, xe chậm rãi chạy về phía , xe, thời gian so với cô dự tính nhanh hơn nhiều.
Lâm Kiều dựa cửa sổ xe, buồn ngủ cũng chậm rãi ập đến, ngày hôm qua học muộn, hôm nay dậy sớm, thật sự chút buồn ngủ.
Mí mắt cô cụp xuống , ý thức chậm rãi trở nên mơ hồ.
Hoắc Ngập Lâm Kiều đang ngủ, tùy tay điều chỉnh hình thức trong xe, tấm ngăn trong xe nâng lên, tạo một gian nhỏ.
Trong xe yên tĩnh, âm thanh dư thừa, Lâm Kiều nhanh liền ngủ say, trong lúc mơ hồ giống như tới gần, một tầm mắt dừng ở mặt cô, một lúc lâu, nhẹ nhàng nắm lấy mũi của cô.
Lâm Kiều thể thở , hàm hồ lẩm bẩm một câu, “Đừng niết…”
“Hửm?” Âm thanh của vang ở bên tai, gần, cũng dịu dàng, nhẹ như đang chiều chuộng, “Đừng cái gì?”
Lâm Kiều nhíu mày, trong mộng giống như con cá vàng mất nước, hừ hừ kêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-78-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Bên tai truyền đến tiếng thấp, tay buông nhéo một chút, như là trò đùa dai.
Lâm Kiều ở lu nước giãy giụa thật lâu, ngủ quá trầm vẫn còn tỉnh .
“Lâm Kiều.” Qua thật lâu, bên tai mơ hồ gọi cô.
Cô chậm rãi mở to mắt, mắt vẫn là cảnh quen thuộc trong xe, đầu truyền đến giọng dịu dàng, “Tới .”
Âm thanh gần, Lâm Kiều ngẩng đầu, phát hiện chính đang dựa bờ vai của , cô vội vàng thẳng , xoa xoa đôi mắt.
“Tới nơi , chị thêm ở chỗ nào?”
Lâm Kiều cũng sẽ dựa để ngủ, rõ ràng còn dựa cửa sổ xe, cô mơ mơ màng màng, duỗi tay chỉ về trung tâm thương mại phía mặt, “ thêm ở nơi đó.”
Hoắc Ngập dựa gần, theo phương hướng cô chỉ , “Hóa là nơi , cũng từng tới chơi, gặp một chú gấu đáng yêu, còn ôm nó nữa.”
Lâm Kiều dừng một chút, nháy mắt tỉnh táo , chút ngượng ngùng thừa nhận, nhỏ giọng trả lời, “Vậy ?”
“Chị từng gặp chú gấu đó , đó là chú gấu mà thấy đáng yêu nhất.” Hoắc Ngập chuyện thật sự dịu dàng, vô cùng gần gũi.
Lâm Kiều ấp úng một câu, “Cũng từng gặp.”
Hoắc Ngập đầu , tầm mắt dừng ở mặt cô, môi mỏng động, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chị thể giúp xin của đó ?”
Lâm Kiều sửng sốt, chút mờ mịt lặp , “Muốn xin của ?”
Hoắc Ngập nhẹ , giọng nhẹ nhàng, mang theo trêu đùa như như , “ , gọi điện thoại cho .”
Lâm Kiều chớp mắt, nên trả lời như thế nào, duỗi tay mở cửa, “… gặp sẽ .”
“Cảm ơn chị nhé.” Hoắc Ngập cô đẩy cửa xe , “Mấy giờ chị tan , sẽ để chú Khôn tới đón chị, đường về muộn sẽ an .”
Lâm Kiều chút ngượng ngùng, về phía ghế điều khiển, phát hiện trong xe nâng lên tấm ngăn, cô dừng một chút, “Có thể sẽ phiền đến chú ?”
Hoắc Ngập , “Sẽ , bên kết thúc còn chút việc, cần dùng đến xe, để chú tới đón chị là .”
Lâm Kiều thu hồi tầm mắt gật đầu, “ 5 rưỡi tan .”
“Được, hôm nay chị Lâm Kiều nhớ cố lên, buổi tối giúp chị học bổ túc.”
Lâm Kiều một câu đồng ý, chờ xe xa, mới phòng nghỉ trong trung tâm thương mại.
Cố Ngữ Chân cầm quần áo thú bông chuẩn , thấy cô tiến , “Tới , đường kẹt xe , lúc tớ đến đây vô cùng kẹt.”