Quan Chí từng thấy như , tựa như đang đợi một phán quyết, phán quyết cái c.h.ế.t của , mà chọn chính là Lâm Kiều.
Lâm kiều về phía Trần Tuyên Trùng, cầm hoa trong tay trả cho , khẽ lắc đầu, rõ ràng cho thấy là đang từ chối.
Quan Chí thở phào nhẹ nhõm, cũng may đồng ý.
Lần đầu tiên Hoắc Ngập tâm trạng may mắn như , tay cầm điếu thuốc cũng chút run rẩy, nâng tay phủi bỏ tàn thuốc, trong giọng còn chút khẩn trương cách nào khắc chế, “Giúp đưa đồ cho cô .”
“Có đưa thêm một tấm thẻ , thấy cô gái gần đây luôn một mực thêm.”
“Cô sẽ nhận.”
Hoắc Ngập quá hiểu, cô sẽ chịu nhận, rõ ràng là một cô gái, nhưng đoan chính như một quân tử, “Anh với nơi cô đang thêm một tiếng, tăng lương cho cô , từ chúng bỏ tiền, đừng để cô phát hiện.”
“Được , .”
Quan Chí lên tiếng trả lời, vội vã cầm đồ ăn vặt xuống xe đuổi theo.
Lâm Kiều nhận đồ ăn vặt, chút ngại ngùng , “Cảm ơn Quan Chí nhé, cần mỗi đều xa tới đây để đưa, em ăn sẽ tự mua.”
“Tiên sinh phu nhân tới em, thuận tiện mua cho em vài thứ, cũng nên mua gì, nên mua cho em chút đồ ăn vặt mang tới.”
Lâm Kiều cũng nghi ngờ gì, khi Quan Chí rời , cô cầm theo túi đồ ăn vặt về.
Bạn học bên ngang qua thấy cô, vội vã lên chào, “Lâm Kiều, lúc ăn cơm, một đeo kính, dáng dấp vô cùng trai vẫn luôn theo , ?”
Lâm Kiều sững sờ, đầu , hai bên cây gió xào xạc thổi qua, ánh sáng ở phía nhiều lưu chuyển, rơi xuống mặt đất, gió thổi qua một chút mát mẻ.
Không cô quen.
Chắc chắn là , bởi vì từng , sẽ còn thích cô như nữa, đương nhiên cũng sẽ còn mua… Kẹo cho cô.
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Tớ cũng .”
“Người dáng dấp là trai luôn, tớ còn tưởng rằng là theo đuổi , thật hâm mộ mà.”
Lâm kiều nở nụ , còn để ý.
Bất kể là ai, cô cũng tâm tư quan tâm, bởi vì trong lòng cô.
Hoắc Ngập cô cầm theo đồ ăn vặt chậm rãi xa, trong lòng gấp gáp, nhưng bây giờ còn , vẫn còn thu liễm chính thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-245-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Cô từ nhỏ ngoan tựa như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn luôn yêu thích, thậm chí còn tâm tư ác liệt của .
Luôn ngoan ngoãn tới gần , chút phòng nào.
Ngay cả khi mang bầu khí lành quanh , cô vẻ ngoài của lừa xoay quanh, cũng sẽ hề hổ thẹn, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Sau chuyện nhà cô lớn lên, tất cả đều sợ cô, sợ của cô.
Anh sớm , nhưng để ý, cũng sẽ đồng cảm với quá khứ của cô.
Cho đến khi thấy cô tới tiết tự học buổi tối, ngược đờ trong sân thể dục.
Vốn cũng hứng thú quản, khi thấy cô một bậc thang sân thể dục, cúi đầu cũng gì, ma xui quỷ khiến liền dừng bước, chuyển hướng về phía cô.
Đến khi đến gần mới nhận sự khác thường của , thậm chí cảm thấy bản cũng đang đến một tình trạng còn thú vị.
Anh thể đoán ý tưởng của cô, ngoại trừ oán trách sinh trong một gia đình như , bởi vì… Chút khổ sở tuyệt vọng , chán ghét oán hận những đó, còn thể cái gì?
Hoắc Ngập chút sốt ruột, vốn tính là tính cách , cũng từng thấy nào rơi nước mắt.
nghĩ rằng cô là khác xa với suy nghĩ của , xuất tương tự, thương cảm tương tự, nhưng cùng một ý tưởng.
Cô hề bởi vì… Chút hổ mà tự ti, cũng bởi vì gặp chuyện đó mà chán ghét tất cả, thậm chí hề oán hận khác, trong lòng cô dường như luôn ánh sáng, đoan chính đường vòng nào.
Trong ánh mắt của cô quá sạch sẽ, so với , quá mức âm u, âm u như là cùng một đường.
Đây là đầu tiên thấy một sạch sẽ như , cũng thu liễm tâm tư đùa bỡn cô, hiếm khi một chút đồng tình, bắt đầu xa lánh cô.
Mê Truyện Dịch
vẻ cô khó chịu, điều vẫn nỗ lực tới gần , đưa cho kẹo, còn nở nụ với .
Anh bao giờ là , buông tha cô một , cũng sẽ buông tha thêm thứ hai.
Cô thật sự chút phòng nào với , hôn cô cô cơ hội tránh, cũng trong xương bao nhiêu ác liệt.
Chung đυ.ng càng lâu, càng ngày càng thích cô chỉ thấy vẻ ôn nhu lễ phép bên ngoài, thầm nghĩ để cho cô chứng kiến vẻ chân thật nhất của .
Anh vẫn thích cô, thích đến việc ép buộc cô ở bên , thích đến nỗi càng ngày càng lo lắng cô sẽ rời .
Cho tới bây giờ cô vẫn từng yêu , dù cho mỗi động tác ẩn dấu đều là ưa thích , chú ý tới , nhưng bao giờ cho .