Lâm Kiều mua mấy cây bút đen , thấy Hoắc Ngập đang trả tiền, sửng sốt một chút, “Cậu ?”
Hoắc Ngập đưa cuốn sổ trong tay qua, “Chọn cho chị mấy cuốn.”
Lâm Kiều hiểu cảm giác tâm tình của khá hơn nhiều, cũng còn lạnh mặt, cúi đầu thấy cuốn sổ trong tay , thể tiếp thu màu sắc sặc sỡ như thế, “Không cần nhiều như , .”
Tầm mắt của Hoắc Ngập nhướng, cầm một xấp sổ để lên tay cô, “Dùng đồ mua, những thứ màu sắc .”
Lâm Kiều liếc mấy cuốn sổ sặc sỡ trong tay, gì, thể là do thích sổ màu hồng! Muốn dùng nhưng ngại…
Sắc trời chậm rãi tối, bóng đêm mơ hồ bao phủ xuống, thấy rõ ai là ai, trong sân thể dục còn nhiều đang chơi bóng rổ, cách xa cũng thể tiếng huyên náo.
Lâm Kiều chậm rãi theo phía , lúc ngang qua rừng cây nhỏ, Hoắc Ngập đang phía đột nhiên xoay , kéo tay cô trong rừng cây.
Động tác bất ngờ như , Lâm Kiều chút luống cuống, sợ khác thấy, cũng dám giãy dụa, khi rừng cây nhỏ hạ giọng , “ về ký túc xá, một lát nữa còn tiết tự học buổi tối.”
“Chị yêu đương chỉ ăn một bữa cơm?”
Hoắc Ngập hỏi vô cùng nhẹ.
Lâm Kiều trả lời , chút hàm hồ, “Sẽ giáo viên bắt.”
“Thời gian giáo viên tới.”
Hoắc Ngập xuống ghế dài, tay vỗ xuống chân của , “Qua đây cho ôm một lát.”
Lâm Kiều một cái, nhích qua, thoáng qua chân của , cẩn thận xuống.
Vừa lên chân của , Hoắc Ngập vươn tay ôm chầm lấy hông của cô, ôm cô lời nào.
Thân thể của Lâm Kiều chút cứng ngắc, trọng lượng cũng dám đặt lên , đa là tự chống.
Hoắc Ngập ôm một hồi, bỗng nhiên mở miệng, “Chị như thế gì, còn sợ đỡ chị?”
“Ừm.”
Lâm Kiều hàm hồ lên tiếng trả lời, kỳ thực chẳng qua là cô cảm thấy ở đùi như thì mặt tiếp xúc sẽ ít hơn…
Hoắc Ngập cô một cái, tay buông lỏng chút, cánh tay chỉ vòng qua cô, chân đột nhiên nhấc lên.
Lâm Kiều vững vàng, thể lệch , hoảng sợ vội vã ôm lấy cổ , vững vàng ôm lấy, nhận thấy đây là trò đùa dai của , nhịn gọi một tiếng, “Hoắc Ngập!”
Cô nên gì cho , vết thương tay còn , nếu như sơ ý một chút nhất định sẽ động tới vết thương.
Hoắc Ngập nhịn khẽ một tiếng, “Ôm chặt bạn trai của chị, nếu … Ngã còn đưa chị tới phòng cứu thương.”
Lâm Kiều tiếng của , bạn trai của chị, một loại tư vị ngọt ngào, từ trong miệng, mà là ngọt từ trong lòng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-236-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Hoắc Ngập ngẩng đầu cô một hồi, nhẹ giọng dỗ, “Buổi trưa ?”
Lâm Kiều như thế viền mắt hiểu cay cay, trong lòng còn chút tự nhiên, rõ ràng buổi trưa dữ dội như , nhưng bây giờ vô cùng dịu dàng.
Anh giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ mắt của cô, “Là do nặng lời.”
Anh , giọng bắt đầu nghiêm túc, “Thế nhưng về đừng gặp Trần Tuyên Trùng, chị là bạn gái của , thể nhận quà của khác.”
Lâm Kiều nhớ tới lời quá đáng , vẫn thấy ủy khuất, cô chậm rãi thu tay về.
Hoắc Ngập chút đau lòng, ôm cô nhẹ , “Chớ quấy rầy, mới từ viện , ôm một cái ?”
Lâm Kiều gì.
Hoắc Ngập cũng gì, cũng còn ôm chặt cô, chỉ là tay băng bó khẽ động, hình như khó chịu.
Lâm Kiều như trong lòng thấy nỡ, vòng tay qua cổ của , ôm lấy , ôm thật chặt.
Hoắc Ngập mỉm , ôm cô mềm nhũn nhẹ , “Cuối tuần chị nấu canh bồi bổ cho .”
Lâm Kiều cũng đang suy nghĩ gì, “Không dì Tôn nấu cho ?”
“Chị thể nấu cho ?”
Hoắc Ngập thấp giọng hỏi một câu, một lát còn , “Đừng quên chị là bạn gái của .”
Lâm Kiều tựa bả vai gì, cô đương nhiên quên là bạn gái của , buổi trưa còn là bạn gái giành cơ mà.
…
Ngày thứ hai học, cho đến trưa Lâm Kiều đều luôn xem điện thoại lén lút ghi nhớ gì đó, ngay cả nghỉ trưa cũng bỏ , một mực chăm chú học hỏi.
Lúc Hoắc Ngập tới, thấy cô gái nhỏ đang học vô cùng chăm chỉ, “Chú tâm như , cũng chịu ngủ trưa?”
Lâm Kiều càng hoảng sợ, giơ tay tắt máy, “Ngủ, lập tức ngủ.”
Hoắc Ngập thấy động tác của cô, nhướng mày, kéo ghế bên cạnh cô xuống.
Lâm Kiều vội vã hạ giọng , “Cậu nhanh về phòng học, hôm nay nhiều bạn học đều chúng đang yêu đương.”
Mê Truyện Dịch
Hoắc Ngập quan tâm, cô thâm thúy, “Hôn môi cũng khác thấy, còn sợ ?”
Lâm Kiều nghẹn lời trong chốc lát.
Bạn học phía tới đây, giơ tay chỉ bên ngoài, “Lâm Kiều, giáo viên gọi .”
Lâm Kiều gật đầu lên tiếng trả lời, khép cuốn sổ sặc sỡ , dường như việc gì mà xếp ở một bên, thoáng qua Hoắc Ngập, “ gặp giáo viên, mau về phòng học .”