Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa! - Chương 197: Hoắc Thiếu Gia, Đừng Cười Nữa!

Cập nhật lúc: 2025-09-15 02:18:02
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Kiều thấy tủ lạnh tràn đầy đồ ăn, chuẩn thật sự đầy đủ, cô hô hấp chút loạn, “ về nhà.”

Hoắc Ngập thoáng ngẩng đầu cô, “Ở nơi thì , cấp ba còn cùng ở chung một chỗ với lâu như , giờ còn phân chia rõ ràng?”

Lâm Kiều nhiều lời với , từ trong túi lấy di động, phát hiện tín hiệu □□ nhiễu, thể kết nối.

Cô nháy mắt ngừng thở, mắt mở lớn, về phía Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập thấy cô cầm điện thoại, quả nhiên phản ứng gì, lấy nguyên liệu , “Muốn ăn món gì, ăn sườn xào chua ngọt , ngon.”

Lâm Kiều ngờ , cô vội vàng tới giữ chặt áo sơ mi của kéo ngoài, “Cậu mở cửa cho , nếu khi ngoài sẽ báo cảnh sát!”

Hoắc Ngập tiếng, hiển nhiên sợ.

Anh tại chỗ, kéo tay cô tới, nắm ở trong tay nhẹ nhàng nhéo, “ cho chị thời gian hơn bốn năm, còn chơi đủ ?”

Lâm Kiều nhíu mày, đột nhiên rút tay về, xoay ngoài, tự tìm biện pháp.

Đây là tầng lầu cao, mà cả một tầng đều là của , kêu trời trời linh, kêu đất mà đáp, ngoại trừ cánh cửa , cách khác để ngoài.

Lâm Kiều bận tìm cách hồi lâu, Hoắc Ngập nấu xong cơm.

Bánh Trôi nhỏ cái gì cũng , vây quanh bên chân Hoắc Ngập đòi ăn.

“Ăn xong tìm chị chơi.” Hoắc Ngập duỗi tay đút nó ăn, vẻ mặt dịu dàng, qua như hề xảy chuyện gì.

Nhìn ung dung như chắc chắn là chuẩn từ sớm, mặc kệ cô chạy lung tung ở trong phòng.

Lâm Kiều nên gì bây giờ, cách chạy thoát sô pha.

Hoắc Ngập cho Bánh Trôi nhỏ ăn xong, mang đồ ăn đặt lên bàn.

Lâm Kiều bày đồ ăn lên bàn, “Cậu nhốt như cũng vô dụng, còn .”

Hoắc Ngập cầm lấy đũa gắp đồ ăn bỏ trong bát, bưng cơm về phía cô, “ xin nghỉ giúp chị.”

Giờ cũng thể nên lời, “Cậu rốt cuộc gì?”

Mê Truyện Dịch

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-197-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]

Hoắc Ngập mỉm , “ chỉ là cho chị thời gian suy xét đồng ý chuyện của .”

Lâm Kiều thấy còn , n.g.ự.c tức giận phập phồng, “Không cần suy xét gì nữa, nếu thi đại học là cố ý, chúng còn ở bên gì? Nếu thật sự thích, cũng sẽ tính kế như ?”

Hoắc Ngập chằm chằm cô một hồi, nhạt, “Còn bởi vì chị thích , nếu chị thích , còn cần thêm chuyện phiền phức như ?”

“Rốt cuộc cũng thừa nhận, dịu dàng lễ phép cái gì, căn bản đều chỉ để bày mặt ngoài, cho tới nay đều đang giả vờ, bản chính là tính cách phản xạ hội!”

.” Hoắc Ngập nhẹ nhàng , “ tiếc là chị hiểu nhiều, thật ngày chị tới lớp đó, chị .”

Lâm Kiều ngẩn , cả đều choáng váng, cô nhớ rõ đó, giúp cô dọn ghế, còn cẩn thận đập chân cô, lúc còn ôn hòa lịch sự mà xin cô.

Kết quả trong đầu là…

“Chuột trong phòng chị cũng là do ném , còn xem khi chị sẽ bộ dáng gì, ngờ rằng chị sợ chuột.” Hoắc Ngập xong dường như còn nhớ tới cái gì, thoáng qua phòng ở, “Chị còn nhớ rõ căn phòng , giọng nữ chị , là cố ý dọa chị, vốn dĩ ngày đó lên giường với chị, chỉ là chị gái quá ngoan, luyến tiếc, sợ quá tàn nhẫn sẽ dọa chị .”

Cả cô cứng đờ , đột nhiên giơ tay đánh , “Cậu thật quá đáng!”

Hoắc Ngập đánh nghiêng đầu, còn bật , chậm rãi nâng mắt sang, “Chị, làʍ t̠ìиɦ với ? nhất định sẽ chị .”

Lâm Kiều đột nhiên đẩy , tức giận đến nỗi run tay, “Cậu tránh !”

Hoắc Ngập đẩy một , mở miệng vẫn dịu dàng, “Không với chị , đàn ông đều như , chị tìm ai cũng đều như như hết, nếu ý tưởng , đó là do bọn họ .”

Lâm Kiều duỗi tay che tai, tức giận nước mắt đảo quanh hốc mắt, căn bản .

Hoắc Ngập cô một lát, miễn cưỡng thu liễm một ít, cúi nhẹ nhàng xoa mặt cô, ngữ khí chiều chuộng, “Ăn cơm , Bánh Trôi còn tự ăn cơm, chị chịu ăn.”

Lâm Kiều khuôn mặt thể bắt bẻ của , nên lời, cho dù là lúc yêu đương , cũng từng biểu hiện mấy mặt âm u , nhưng hiện tại thèm che lấp.

Lâm Kiều ở chỗ ngây hai ngày, Hoắc Ngập thật sự ý để cô , còn thu di động của cô, ngăn cách cô liên hệ với bên ngoài.

Đa thời gian đều việc trong phòng sách, bất luận cô gây động tĩnh như thế nào, Hoắc Ngập cũng đều để ý, tùy ý để cô .

Mỗi một , từ trong phòng sách ngoài thấy một đống hỗn độn, cũng gì, chỉ yên lặng tiếng động thu dọn.

Lâm Kiều loạn một , liền thu dọn một , kiên nhẫn so với nhiều hơn bao , chứng tỏ đang mặc cô loạn.

Loading...