Không khí đọng trong chớp mắt.
Lâm Kiều tiếng động duỗi tay lấy bài tay , kỳ thật cô chút say, động tác cũng mạnh.
Cô lấy bài qua, tỉ mỉ vuốt mặt ký hiệu gì , chỉ là đầu chút nặng, kiểm tra vô cùng chậm.
Hoắc Ngập cũng thúc giục cô, nhẹ nhàng nâng ly rượu, tầm mắt cô, thong thả ung dung uống một ngụm.
Lâm Kiều qua hai , mánh khóe nào, gì khác những lá bài khác.
Cô chỉ thể buông bài, im lặng uống cạn ly rượu, máy móc tính duỗi tay xào bài.
Hoắc Ngập đột nhiên duỗi tay đè tay cô, “Quần áo thì ?” Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lời mang ý tứ lộ liễu.
Lâm Kiều độ ấm từ lòng bàn tay truyền sang, vội vàng rút tay về, nắm lấy quần áo nên gì.
Phương Tình Hữu nhận điện thoại trở về, nhận thấy khí mờ ám giữa hai bọn họ.
Cô thoáng qua Lâm Kiều, xuống, đúng mực đắn đo mà , trêu chọc vẻ thấp kém, “Hôm nay chỉ đến đây thôi, nếu sẽ còn đồ gì để thua Hoắc nữa.”
Cô Hoắc Ngập , ý dậy.
Hoắc Ngập tiếng động nhẹ , về phía cô chuyện.
Trong lòng Lâm Kiều cũng hiểu đây là ám chỉ giữa trưởng thành, lên rời khỏi phòng.
Một thứ chung quy sẽ giống , như định sẵn là hợp với cô.
Cô hiểu, cũng cảm giác tỉnh táo, nhưng tâm lý buồn đến hoảng, đến đường cũng xong, như đang tỉnh táo mà say.
Cô lung lay thảm dày, mơ hồ cảm giác phía .
Quay đầu , là Hoắc Ngập.
Trên tay treo tây trang cùng cà vạt, áo sơ mi rời rạc, chậm rãi phía cô.
Anh vẫn luôn theo?
Hoắc Ngập thấy cô đầu, giọng thấp, “Tiền đặt cược đưa ?”
Lâm Kiều , hiểu.
Hoắc Ngập cô một lúc lâu, về phía bên .
Lâm Kiều tới gần , chân ý thức lui .
Hoắc Ngập đến gần, “Chị thua liền chơi , là đang bắt nạt em trai ?”
Đầu óc Lâm Kiều chút nặng, nhẹ nhàng lắc đầu, “ .”
“Vậy quần áo của chị ?” Hoắc Ngập cúi , “Đã đánh cược thì chịu thua, chị chơi thì nên tuân thủ quy tắc.”
Lâm Kiều lui phía dựa lên tường, thể lui tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-191-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
“Không cởi cũng , chị thể dùng những thứ khác đổi lấy trừng phạt .”
“Thứ gì?” Lâm Kiều thật sự chút hoảng hốt, cồn từng chút tê mỏi thần kinh của cô, cô thể tự hỏi.
Hoắc Ngập đưa tây trang trong tay tới, đồng hồ cũng đặt trong tay cô, “Cầm giúp .”
Lâm Kiều theo bản năng nhận lấy, mới cầm chắc, Hoắc Ngập dựa gần, duỗi tay ôm chầm lấy eo cô, môi mỏng dán lên, nhẹ nhàng hôn cô.
Hô hấp của Lâm Kiều cũng dừng , giữa môi răng đều là hương rượu, tay còn sức lực cầm áo cho , bộ đều rơi xuống đất, chỉ đồng hồ còn miễn cưỡng treo vững vàng, bên mơ hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của .
“Chị thích đúng ?” Hoắc Ngập nhẹ hôn cô, “Nếu thích, nguyện ý để hôn?”
Lông mi của Lâm Kiều nhẹ nhàng run lên, chút hoảng hốt.
Hoắc Ngập tới gần, thấp giọng , “Lại nữa ở bên , dù chị cũng định tìm bạn trai, vì chịu ở bên ?”
Lâm Kiều , đầu óc trống rỗng.
Hoắc Ngập càng dựa gần, “Được , chị?”
Lâm Kiều chút mê mê hoặc hoặc.
Hoắc Ngập ôm cô nhẹ giọng dỗ, “Chị, mau trả lời .”
Dịu dàng quấy nhiễu như , Lâm Kiều thật sự chống đỡ , cảm giác như hãm sâu trong sự dịu dàng, nhịn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Hoắc Ngập xong ngừng, dường như thấy chút ngoài ý , cúi, đè nặng cô dựa tường, giọng trầm thấp, “Chị đồng ý, đừng đổi ý.”
Lâm Kiều về phía , trong mắt bắt đầu mơ hồ, kịp phản ứng, Hoắc Ngập vươn đầu lưỡi, cúi đầu cạy mở.
Lâm Kiều cảm giác cánh môi mềm ấm của ma sát với môi cô, giống như kẹo mềm, nhịn đáp .
Hô hấp của Hoắc Ngập càng ngày càng nặng, tay ôm cô càng ngày càng gấp.
Lâm Kiều nhịn nức nở tiếng, đẩy , Hoắc Ngập ở bên tai cô khàn giọng hỏi, “Đi phòng ?”
Lâm Kiều thở giữa môi răng nóng , phản ứng trì độn, “Đi gì?”
Mê Truyện Dịch
Phía sửng sốt.
Lâm Kiều sang, hình như là đồng nghiệp của cô.
Cách đó xa vài đang trừng lớn mắt, hai quần áo lộn xộn, mặt đất còn tây trang cùng cà vạt, choáng váng.
Thế cũng quá kịch liệt …Lâm Kiều thấy bọn họ chút trì độn, dựa trong lòng n.g.ự.c Hoắc Ngập, đối diện với tầm mắt của Tiết Bối.
Mấy đồng nghiệp vội vàng thu ánh mắt khϊếp sợ, che tay lên mắt, “Đi ngang qua ngang qua, hai tiếp tục, tiếp tục tiếp tục.”
Lâm Kiều tiếng tiếp tục, nâng mắt về phía Hoắc Ngập, lúc mới chút phục hồi tinh thần, sợ tới mức vội vàng đẩy , lung lay chạy về phòng.
Mấy đồng nghiệp thấy chạy, nhiều ít cũng chút ngượng ngùng, “Hoắc , quấy rầy đến hai .”