Lâm Kiều tới cửa hội trường, bên trong náo nhiệt, hiển nhiên là kết thúc cuộc họp, đều đang thả lỏng tán dóc.
Triệu Ánh Kỳ tới bên cạnh Hoắc Ngập, nghiêng đầu về phía , “Đàn , ngày hôm qua thiếu em một buổi mời ăn kem, cần tìm cơ hội để trả nha.”
Hoắc Ngập đang xem tài liệu, mở miệng, “Có thể, hôm nay em tùy tiện chọn, chút nữa bữa ăn của sẽ trả tiền.”
Mọi lời , nhanh chóng vui vẻ hoan hô.
Mê Truyện Dịch
Triệu Ánh Kỳ chút ngượng ngùng, cũng theo.
Lâm Kiều yên tĩnh chờ ngoài cửa, khi mới tới trường học, cô cũng từng ở chỗ chờ một , nghĩ rằng thêm thứ hai, nhưng khung cảnh bất đồng như .
Tiêu Dương từ lầu xuống, thấy cô gái nhỏ đang chờ ở cửa, khong đổi gì như lúc học lớp 10, vẫn thích dán Hoắc Ngập, lên chào hỏi, “Mau , bọn họ chắc họp xong , đang chuẩn chơi.”
Lâm Kiều nắm quai đeo cặp sách, ngoan, “Không hết, việc gì, ở chỗ chờ cũng .”
Tiêu Dương bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của cô gϊếŧ lên mặt, khó trách Hoắc Ngập từ lớp 10 đến 11, cũng đổi bạn gái.
Tiêu Dương , “ tới , mở họp xong , chơi thiếu đấy.”
“Đàn , cũng lớp 12 đấy, còn chơi?”
“Lớp 12 cũng cần thả lỏng, ngày mai khó lắm mới đợi đến ngày nghỉ, đương nhiên chơi thật vui vẻ.” Tiêu Dương vài bước xuống bậc thang, duỗi tay về phía Hoắc Ngập, chỉ bên ngoài, “Ngoài cửa chờ .”
Lâm Kiều ngoài cửa bên trong, đột nhiên kịp phòng ngừa liền đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập.
Anh thấy cô, trong mắt hiểu rõ, gọi cô, “Chị.”
Lâm Kiều chỉ thể đeo cặp sách .
Triệu Ánh Kỳ liếc mắt đánh giá cô một cái, ấn tượng về cô vẫn khắc sâu, dù cũng là loại hình tương tự với
Lâm Kiều thấy Triệu Ánh Kỳ , theo bản năng lảng tránh tầm mắt của cô , nghĩ đến chuyện xảy lúc chiều liền thấy chột .
Cô từ nhỏ đến lớn đều loại cảm giác như , cực kỳ thoải mái.
Vốn dĩ đều đang hứng thú bừng bừng thảo luận, thấy của Hội học sinh , sôi nổi sang, thấy Lâm Kiều nhiều ít cũng đến cô.
Lâm Kiều đến mặt Hoắc Ngập, “ lời với .”
Tay đang cầm tài liệu của Hoắc Ngập buông, rũ ở bên , chân dài khuất, dựa lên chiếc bàn phía , về phía cô nhẹ nhàng , “Nói .”
Người xung quanh khí giữa bọn họ đúng, yên tĩnh trong chớp mắt, sôi nổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-131-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Lâm Kiều thấy nụ của , liền là đang cố ý, nhiều ở đây như , cô thể , “Có thể rút vài phút ?”
“Vậy , chúng ăn cơm .”
“Vậy về …”
Hoắc Ngập tùy ý đặt danh sách nhân viên lên bàn, cho cô cơ hội từ chối, về phía , “Chuẩn xuất phát , đưa thêm một tới, đến chỗ tụ hội cũ.”
Xung quanh nhanh chóng náo nhiệt, đều chút hưng phấn, giọng của Lâm Kiều trực tiếp bao phủ.
Lâm Kiều đang mở miệng, Hoắc Ngập nhướng mày, duỗi tay hình như kéo tay cô.
Lâm Kiều hoảng sợ, vội vàng lui về vài bước, bàn tay đúc trong túi áo đồng phục, dám chữ nào.
Hoắc Ngập duỗi tay nắm , cũng hề để ý, chỉ gì.
Triệu Ánh Kỳ hỏi nam sinh bên cạnh, “Đàn còn chị gái?”
“Ừ, ruột thịt, là Hoắc gia giúp đỡ học, chắc là con gái của bạn chú Hoắc.” Nam sinh thấy cô tới hỏi , vô cùng nghiêm túc mà trả lời một câu.
Triệu Ánh Kỳ bừng tỉnh, khó trách luôn cảm thấy bọn họ quen thuộc.
Ra cổng trường, ở giao lộ chờ xe.
Hoắc Ngập cũng lúc nhàn rỗi, cho dù xung quanh bạn học chuyện cùng , thì Tiêu Dương cũng vẫn luôn ở bên cạnh , cô cũng tiện để đến chuyện.
Triệu Ánh Kỳ tiến lên kéo tay cô, “Đàn chị, da chị thật trắng đó, còn trắng hơn cả em nữa.”
Lâm Kiều về phía cô , chột nên lời, “… Cảm ơn, em cũng trắng.”
“Thật chăng? Cảm ơn đàn chị, chị thật đáng yêu mà, đợi chút nữa chúng cùng một xe .”
Lâm Kiều hàm hồ lên tiếng, chút tự nhiên.
Phía ngừng mấy chiếc xe, Hoắc Ngập để những khác lên xe , tới chiếc xe cuối cùng mới đầu cô, thấy cô cùng Triệu Ánh Kỳ khoác tay, nhướng mày, vẻ mặt chút nghiền ngẫm, “Cảm tình của hai cũng tệ nhỉ?”
Lâm Kiều ẩn ý trong lời của , đôi mắt chớp, nhớ tới giữa trưa cưỡng hôn cùng lời hư hỏng, cả đều thấy cứng đờ.
Triệu Ánh Kỳ trả lời, “Đó là đương nhiên, đàn chị đáng yêu như , em thích chị .”
Lâm Kiều càng trong lòng áy náy càng sâu, Hoắc Ngập còn cố tình , giống như ý tứ khác, “Lên xe .”
Anh mang vẻ mặt thản nhiên, thật sự nghĩ thế nhưng thể bình tĩnh đối mặt với bạn gái của như thế, chẳng lẽ sớm thành thói quen như ?