Hoắc Ngập khu dạy học, chậm rãi xa, như quen .
Nữ sinh bên cạnh thấy Hoắc Ngập xa, mới mở miệng tiếp, “Yên tâm , nữ sinh chắc chắn thể theo đuổi Hoắc Ngập , quên Trần Thi Nam ? Lúc còn học lớp 10 theo đuổi kinh nhất chính là , hiện tại còn vẫn kết quả ?”
“ nữ sinh giống Trần Thi Nam , lớn lên ngoan, còn ngây thơ, đa đều đó là khuôn mặt của mối tình đầu, hơn nữa chuyện vô cùng mềm mại, giỏi nũng, nhiều nam sinh thích, hơn nữa, cái con bé đó còn Hội học sinh, mỗi ngày vây quanh như thế, tớ cảm thấy khả năng sẽ thành công.”
“Nếu là thì cũng còn cách nào, ai bảo khác thích? nếu mà là yêu đương với khác thì , dính Hoắc Ngập, tớ thật đau lòng mà, nam thần của Nhất Trung chúng , trong lòng tớ đang mưa, tựa như cơn mưa của ngày hôm nay, nước mưa lạnh lẽo rơi bộp bộp ở mặt.”
Lâm Kiều cụp mắt , phản ứng gì, thời gian còn nhiều lắm, nên tới sớm.
Cô mưa bụi bay bên ngoài, cầm sách giấu áo khoác đồng phục, khỏi đại sảnh, chạy về phía hội trường.
Nữ sinh bên cạnh cách một cái cột đá, ló đầu các cô , “Các quen Lâm Kiều lớp 11 ?”
“Lâm Kiều? Biết chứ, qua , đại lão đấy, siêu giỏi của khoa văn, thi hình như chỉ thiếu một điểm, các bài đều max điểm, văn thể lấy max điểm thì cũng mấy ai, giáo viên cũng tuyệt đối thể nắm chắc danh thủ khoa của khoa văn.”
Cằm nữ sinh nâng, chỉ hướng Lâm Kiều xa, “Vừa nữ sinh tránh mưa ở bên chính là Lâm Kiều, từng học cùng lớp 10 với Hoắc Ngập.”
Hai nữ sinh lặng ngắt như tờ, cô gái xa, lớn lên cũng non ghê, còn tưởng rằng là một em gái lớp 10 nào đó chứ…
Trong đó một nữ sinh chút buồn bực, “Vậy lời , đều … Có khi nào sẽ cho Hoắc Ngập ?”
“Chúng cũng gì, cũng chỉ đoán xem Hoắc Ngập thể yêu đương với học sinh lớp 10 mà thôi, chắc sẽ vấn đề gì, mà nếu bọn họ còn quen , vì đến chào hỏi cũng , tớ còn tưởng rằng là xa lạ nữa đấy?”
Có nữ sinh nhắc nhở các cô , lặng lẽ thò qua, “Hai bọn họ tuyệt đối từng yêu , quan hệ giống với những nam nữ sinh bình thường, cũng vì chia tay, thể là từ phía , Hoắc Ngập một nữ sinh khác mà thích, nhiều theo đuổi như , lựa chọn khó tránh khỏi sẽ nhiều hơn. hình như Lâm Kiều cũng đối tượng, trong lớp cũng khá thiết với một nam sinh, còn cùng thư viện đề.”
Nữ sinh hứng thú bừng bừng, một nữ sinh khác đột nhiên nghiêm chỉnh, dùng sức ho khan vài cái, cố gắng đưa mắt hiệu.
Nữ sinh đó thấy, Hoắc Ngập khi nào , trong tay cầm một chồng tài liệu, đang chậm rãi về phía bên , khỏi đại sảnh liền rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua/chuong-117-hoac-thieu-gia-dung-cuoi-nua.html.]
Nữ sinh thấy để ý, thở phào nhẹ nhõm một , còn may vài câu cuối cùng đang bàn tán về .Toạ đàm sắp bắt đầu, trong hội trường nhiều , chỉ còn rải rác mấy chỗ ghế trống.
Lâm Kiều liền tìm Cố Ngữ Chân khắp nơi, Vu Huy Dương thấy cô, duỗi tay hiệu, “Lâm Kiều, ở chỗ .”
Lâm Kiều thấy , liền tới chỗ đó, Vu Huy Dương chắc tới sớm, vị trí , sẽ quá xa cũng sẽ quá gần.
Lâm Kiều đến xuống “Ngữ Chân ?”
“Cậu để quên notebook trong phòng học, nên về lấy, giữ chỗ cho ”
Lâm Kiều gật đầu, khi chia khoa cô và Cố Ngữ Chân, Vu Huy Dương học cùng lớp, bởi vì lớp 10 tương đối quen thuộc, nên thường xuyên cùng các cô thảo luận bài tập, cùng học tập.
Mê Truyện Dịch
Cho nên hiện tại cùng cũng hề cảm thấy kỳ quái, nhưng xung quanh đều là nữ sinh cùng nữ sinh, nam sinh với nam sinh, hai bọn họ cùng , bên cạnh còn ghế bỏ trống, liền cảm giác rõ ràng.
Mọi đều lớp 11, yêu sớm cũng từng thấy, thấy nhiều cũng trách.
Lâm Kiều suy nghĩ của khác, xuống liền đặt tài liệu lên bàn, trong chốc lát, phía một trận ầm ĩ, nữ sinh hàng phía bắt đầu khe khẽ nhỏ.
Lâm Kiều đầu , là Hoắc Ngập , đồng phục vẫn sạch sẽ trắng tinh như cũ, xen thêm sự đổi nhỏ giữa thiếu niên cùng đàn ông trưởng thành, đeo lên kính mắt, một loại hương vị nên lời, chỉ cần an tĩnh đó cũng lòng ngứa ngáy.
Khó trách sẽ khiến cho thảo luận, đúng là càng ngày càng thu hút khác.
Lâm Kiều thoáng qua liền thu mắt về, chờ toạ đàm bắt đầu.
Hàng phía một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, thái dương lông tơ mềm mịn, cả qua mềm mại trắng nõn.
Cô thấy động tĩnh đầu , thấy Hoắc Ngập đang về nơi , hình như một lát, trong lòng cô vui vẻ, lập tức duỗi tay, “Đàn , bên ghế trống!”