Giọng run lên:
"Trần Nhứ, chuyện đó như em nghĩ . Anh sẽ giải thích rõ ràng , ?"
Tiếng giày gõ lộp cộp vang lên, Quý Uyển Thư đỏ mắt cảnh tượng mặt.
"Hai đang gì ?"
Trần Nhứ bực bội hất tay Giang Hà, rời .
Gì đây? Cô ép trở thành tình nhân của kẻ tiền, giờ thì chính thất tới tận nơi bắt gian ?
Giang Hà lập tức hoảng loạn. Giờ đây còn sức mà dây dưa với phụ nữ mặt nữa.
"Cô thấy đấy, giờ thể cút ?"
"Giang Hà, thể em như ? Em và cô từng mấy chuyện , nhưng em vẫn thể nhắm mắt bỏ qua, thậm chí để cô nhà...!"
Giang Hà nhíu mày, bóp cằm cô , dồn tường:
"Cô xem đang cái gì ? Quý Uyển Thư, cho cô quá nhiều mặt mũi ? Cút về Bắc Kinh ‘Giang phu nhân’ của cô ! coi như cô từng tới đây!"
Quý Uyển Thư cam tâm?
Ngay cả địa chỉ của Giang Hà cô cũng đánh đổi xác để lấy từ miệng phó viện trưởng, giờ mà kéo Giang Hà về, đợi Trần Nhứ c.h.ế.t , cô vẫn mãi là cái gai trong lòng .
"Anh yên tâm, em chỉ tới đây chơi vài hôm thôi, chơi chán em sẽ về."
Nhìn bóng lưng Giang Hà rời , cô nhạt.
Không xử lý thì xử lý xử lý Trần Nhứ .
Sự xuất hiện của phụ nữ đó khiến Trần Nhứ cảm thấy buồn nôn.
Cô vốn tức vì câu "bệnh viện u ám" của Giang Hà ngoài hành lang, giờ thêm một phụ nữ đến chọc tức.
Nhìn Quý Uyển Thư tỏ vẻ khiêm nhường, dùng khăn ướt lau cho cô, càng thấy phản cảm.
"A Hà bình thường bận rộn, thời gian chăm sóc chị. Để em ."
"Ngoài cửa xếp cả dãy y tá chăm sóc, cô đến đây múa rìu qua mắt thợ cái gì?"
Quý Uyển Thư trừng mắt Trần Nhứ. Không ngờ mặt dù mất trí nhớ, bệnh nặng, vẫn miệng lưỡi độc địa như .
"Dù y tá cũng tận tâm bằng em. Dù gì chúng cũng là một nhà mà."
Trần Nhứ khoanh tay, mỉm :
"Giang Hà là vợ . Cô với cô là một nhà, cô là ?"
Nhìn sắc mặt Quý Uyển Thư tím tái, cô lặng lẽ đảo mắt.
Cô mất trí chứ mất não. Ai gì cô cũng tin ?
Quý Uyển Thư định tiếp tục dùng khăn lau cho cô, nhưng Trần Nhứ né tránh.
" bao nhiêu , đừng đụng !"
Quý Uyển Thư nhịn nữa, rút điện thoại cho cô xem đoạn video ngày xưa.
Trong video, cô nức nở khi Đoàn Đoàn chó cắn chết. Mèo nhỏ lạnh dần trong tay cô, còn Giang Hà thì lạnh lùng : "Là của cô".
Đến nước , Trần Nhứ cũng hiểu hai kẻ đến là để chọc tức cô!
"Nghe cho kỹ, mới là vợ chính thức của Giang Hà. Trong lòng bao giờ cô. Biết điều thì cút , đừng để thấy cô nữa!"
Cô quá yếu, cử động tí cũng đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-tan-mong-tan/chuong-12.html.]
bộ dạng đáng ghét , Trần Nhứ vẫn cố sức dội thẳng chậu nước lên mặt Quý Uyển Thư, đẩy ngã cô xuống đất.
"Tưởng mất trí nhớ thì thể giẫm lên đầu mà nhảy ? Mơ !"
Nghe tiếng bước chân của đàn ông vang lên, Quý Uyển Thư lập tức rơi nước mắt.
"Em lau cho chị, chị hắt nước em?"
Trước chiêu luôn hiệu nghiệm với đàn ông.
, Giang Hà chỉ lạnh lùng qua, lập tức Trần Nhứ để kiểm tra xem cô thương .
Một giọt m.á.u mũi lặng lẽ nhỏ xuống, rơi ga giường trắng tinh. Tim Giang Hà như bóp nghẹt.
Thấy cô giấu thuốc uống, mắt đỏ lên vì giận.
"Trần Nhứ, em chọc tức đến c.h.ế.t ?! Anh chỉ em sống mà cũng khó ? Trần Nhứ!"
Cô nhạt, mỉa mai:
"Ai bắt lo? sống yên với Tô Bắc, là ép tới đây."
"Đừng nhắc đến họ Tô đó! Em ghét mà!"
Giang Hà tức đến nghẹn họng nhưng dám nổi nóng với cô, sang trút lên đang rấm rức đất.
"Ai cho cô đây? ngoài và bác sĩ, ai phép bước phòng bệnh cơ mà!"
"Giang Hà, em chỉ lo lắng quá thôi. Anh đừng giận nữa, em là mà."
Trần Nhứ cúi xuống lau m.á.u mũi, nhưng mắt tối sầm, cơ thể chao đảo sắp ngã.
May mà cô rơi một vòng tay quen thuộc.
Cả bệnh viện lập tức nháo nhào. Giang Hà luống cuống lau m.á.u cho cô, nhưng m.á.u cứ chảy mãi ngừng.
"Bác sĩ! Mau cứu cô !"
Quý Uyển Thư cố tình chắn cửa kéo dài thời gian:
"Giang Hà, tim em cũng đau lắm... Có em cũng sắp c.h.ế.t ?"
Nói cô ngã lăn chắn ngay lối .
Giang Hà màn diễn vụng về của phụ nữ mặt, chẳng còn sức mà dây dưa, lập tức đá cô sang một bên.
Quý Uyển Thư đau đớn mở mắt, trơ mắt Giang Hà cùng bác sĩ y tá đưa Trần Nhứ phòng cấp cứu.
Không một ai liếc cô lấy một cái.
Cơn giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, cô âm thầm nguyền rủa:
“Tốt nhất là cấp cứu thất bại, c.h.ế.t cho !”
Giang Hà quỳ gối cửa phòng cấp cứu, tay dính đầy máu, chỉ trong chớp mắt mà như già mười tuổi.
Thì , Trần Nhứ c.h.ế.t là c.h.ế.t thật.
Chẳng thèm cho một cơ hội, cũng chẳng buồn lý.
Có đến nhắc:
“Quý tiểu thư còn đang ngoài cửa phòng bệnh, cần cho đến xem ?”
Giang Hà lạnh:
“Nói với cô , chó ngoan cản đường! Cút!”